Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 236: Lưỡng Bại Câu Thương! Mở Khóa Thiên Phú! 1

Trong chiến trường hỗn loạn.
Sóng khí cuồn cuộn, từ trường vặn vẹo, khắp nơi là cát bay đá chạy, thậm chí bầu trời cũng dường như trở nên mờ mịt.
Vô số bóng người khiếp sợ, tai, mũi, mắt đều đầy máu, mặt tái nhợt, nhìn về phía trước nơi Mông Phóng và Giang Thạch đang giao chiến.
Mọi thứ diển ra ở đây quả thực quá khó tin!
Giang Thạch có thể sánh ngang Mông Phóng trên phương diện nhục thân thuần túy?
Làm sao có thể?
Tuy hắn cũng là Trời Sinh Kim Cương, nhưng hắn không giống Mông Phóng đã phát triển thể chất đến trình độ thành thục, hắn chỉ mới vừa bước vào cảnh giới Hoán Huyết, thể chất không thể nào theo kịp Mông Phóng.
"Giang Thạch... thực sự là Trời Sinh Kim Cương sao?"
Có lão quái vật Hoán Huyết cảnh phát ra tiếng kinh hãi, nghĩ đến một chuyện vô cùng kinh khủng.
Từ trước đến nay, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Giang Thạch là Trời Sinh Kim Cương!
Nhưng thực tế chuyện hôm nay lại hoàn toàn lật đổ nhận thức của họ.
Các lão quái vật khác cũng giật mình, cảm thấy sợ hãi.
Đúng rồi!
Câu hỏi này dường như tất cả bọn họ từng nghĩ đến!
Nhục thân mạnh, sức lực lớn thì chắn chắc phải là Trời Sinh Kim Cương sao?
Có khả năng thế giới này còn tồn tại một loại thể chất còn vượt trội hơn cả Trời Sinh Kim Cương?
Lúc này...
Giữa chiến trường.
Mông Phóng tóc đen bù xù, đen như mực, thân hình thon dài mà vẫn hữu lực, chiến giáp hoàng kim tỏa ra lực lượng đáng sợ, vẻ mặt lạnh lùng vô tình, siết chặt cây Phượng Sí Kim Thương.
Thanh Long Mã mắt đỏ ngầu, đầy căm phẫn, nhìn chằm chằm con đại yêu mã dưới háng Giang Thạch, hí dài, cơ bắp trên người cường tráng, có vẻ như muốn xé nát con đại yêu mã.
"Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là tên ở Hắc Vân Sơn Mạch lúc đó!"
Mông Phóng lạnh lùng nhìn Giang Thạch.
Giao chiến liên tục với Giang Thạch, hắn cảm nhận rõ ràng long khí trong cơ thể Giang Thạch, long khí này cộng hưởng với khí long trong cơ thể hắn, cùng một nguồn gốc.
Rõ ràng tất cả đều từ đoạn long cốt bị cướp đi hôm đó.
"Hắc Vân Sơn Mạch gì, ta không biết".
Giang Thạch lắc cánh tay, nắm chặt cây Lang Nha Bổng, mở miệng: "Hôm nay ta chỉ muốn rời khỏi đây, Mông Đô đốc, ta không muốn trở mặt với ngươi, cũng không muốn đánh nhau với ngươi, để ta đi, chúng ta từ nay về sau là bằng hữu, thế nào?"
"Bằng hữu? Đánh tiếc ta người này không bao giờ kết giao bằng hữu!"
Mông Phóng lạnh lùng nói, Thanh Long Mã dừng lại, khoảng cách với Giang Thạch chỉ còn hơn 10 thước, tay phải cầm chặt Phượng Sí Kim Thương.
Tâm Giang Thạch chùn xuống, trong mắt là ánh sáng lạnh buốt.
"Mông Phóng, đừng khinh người quá đáng, ta cũng không sợ ngươi!"
"Phải không? Lấy ra lực lượng của ngươi đi!"
Mông Phóng lạnh lùng nói, cây Phượng Sí Kim Thương chĩa về phía Giang Thạch.
Lúc trước tình cảnh ở Hắc Vân Sơn Mạch dường như vẫn còn chiếu trước mắt!
Người khiến hắn thua thiệt rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng sẽ chỉ có một kết cục.
Giang Thạch siết chặt Lang Nha Bổng, hít sâu một hơi, huyết khí trong cơ thể lưu động, làn da nhanh chóng đỏ lên, phát nhiệt, bốc khói trắng tỏa ra xung quanh.
"Nếu vậy thì cứ đến đi!"
Hừ!
Thân thể Mông Phóng lóe lên, cực kỳ nhanh chóng, hoàn toàn dựa vào nhục thân trần trụi thi triển thế công, tốc độ đạt tới cực hạn, nhanh như chớp rời khỏi lưng Thanh Long Mã, lao thẳng tới chỗ Giang Thạch.
Hắn đã biết giới hạn của chiến mã, không muốn bảo mã tiếp tục chịu áp lực, nếu không Thanh Long Mã rất có thể sẽ bị chấn vỡ nội phủ mà chết.
Tuy nhiên, Giang Thạch cũng không chậm chút nào.
Thiên phú Thấu Thị vẫn luôn hoạt động, trong mắt Giang Thạch, mọi động tác của Mông Phóng giống như chuyển động chậm, dù cho nhanh cỡ nào cũng bị hắn bắt được rõ ràng.
Giang Thạch cũng lóe lên, cũng cực kỳ nhanh chóng, như một tia chớp màu đỏ, trực tiếp biến mất khỏi lưng đại yêu mã trong nháy mắt.
Phía trước nhất là một tia chớp màu vàng lao đang lao ra cực kỳ ác liệt.
Tất cả lão quái vật Hoán Huyết cảnh đều kinh hãi, vội vàng bịt tai, điên cuồng lui lại, bọn họ biết một vụ va chạm kinh khủng hơn trước sắp tới.
Dư ba của những vụ va chạm trước đã khiến bọn họ rách màng nhĩ, nội phủ vỡ vụn, nếu lại đến thêm vài lần như vậy, chắn chắn bọn họ sẽ chấn đến đầu óc vỡ toang mà chết.
"Giết!"
"Giết!"
Hai bóng người khủng bố phát ra tiếng gầm rung chuyển trời đất, vung vũ khí trong tay tấn công thẳng vào thân thể đối phương.
Đây là nhục thân cực hạn! Đây là lực lượng tột đỉnh!
Vũ khí trong tay hung hăng đập ra, thân thể hai người bừng sáng một lớp hào quang màu máu, lỗ chân lông đều chảy máu, uốn lượn bởi vì lực lượng quá lớn, vượt quá giới hạn chịu đựng.
Keng!
Ầm ầm!
Giống như một cơn bão năng lượng khổng lồ quật tung tất cả, bầu trời rung chuyển, mặt đất rúng động, từng luồng sóng khí như dòng thép cuồn cuộn, đánh về bốn phía...
Cả trời đất như muốn sụp đổ.
Chính giữa cơn bão năng lượng, mặt đất bỗng chốc sụp xuống, thân thể Giang Thạch và Mông Phóng theo đó rơi xuống phía dưới.
Những tảng đá khổng lồ bay lên, bị sóng khí kinh khủng chấn vỡ thành bột.
Khu vực trong bán kính mười mấy thước đổ sập xuống thành một cái hố sâu 6, 7 thước.
Một đòn kinh thiên động địa!
Mà hai đại cao thủ bây giờ đã rơi xuống đáy hố sâu.
Tiếng động kinh khủng làm không biết bao nhiêu người mắt trào máu, không ít cao thủ cấp Võ Thánh đứng gần thậm chí kêu thảm thiết, óc bắn tung tóe.
Đó là bị dư ba của tiếng nổ chấn chết ngay tại chỗ.
Những người còn lại vô cùng kinh hoàng, vội vàng lùi xa hơn nữa.
Nhưng!
Toàn bộ mặt đất bắt đầu rung động, sụp đổ.
Vừa mới rơi xuống lòng đất, Giang Thạch và Mông Phóng đã tiếp tục giao chiến dữ dội bên dưới, nơi họ đi qua, mặt đất liên tục sập xuống, đất đá vỡ vụn, từng khối đá khổng lồ cùng đất đã trộn lẫn nhau, như núi lửa phun trào, bắn thẳng lên cao.
Mặt đất phía trên hoàn toàn giống như gỗ mục, bị hai người xuyên thủng từ dưới đất lên, tàn phá thảm khốc.
Rất nhiều cao thủ cấp Võ Thánh kêu thảm thiết trên mặt đất, thân thể tan nát, tràng diện vô cùng kinh khủng.
Trong tiếng động ầm ầm, Giang Thạch và Mông Phóng nhanh chóng lao ra khỏi cái hố khổng lồ, Lang Nha Bổng và Phượng Sí Kim Thương tiếp tục đập vào nhau, tiếng keng keng vang lên, từ dưới đất đến trên mặt đất rồi lại từ trên xuống dưới.
Nhục thân cực hạn, lực lượng cuồng bạo tạo ra khí thế như sóng thần, cuộn trào lan tỏa khắp nơi.
Đất đá rung chuyển dữ dội, như địa long xoay người, nơi nào đi qua tất cả đều tan hoang, mặt đất rung chuyển rầm rầm bất tận.
"Chạy đi!"
"Đi mau!"
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, máu và thi thể bay tứ tung.
Trong cơn cuồng phong của Giang Thạch và Mông Phóng, tất cả mọi người như kiến cỏ, bất kỳ ai đứng trước mặt đều bị xé nát.
Một câu để hình dung tốt nhất tình hình lúc này!
Gió thu quét lá rụng!
Rắc!
Lại một tiếng nổ kinh khủng, sóng khí cuộn trào, mảnh sắt bay tứ tung.
Sắc mặt Giang Thạch biến đổi trong nháy mắt, Lang Nha Bổng trong tay hắn cuối cùng cũng không thể chịu đựng được, vũ khí làm từ Tinh Thần Vẫn Thiết này dưới Phượng Sí Kim Thương của Mông Phóng bị đập gãy làm đôi, một nửa bay cao, Giang Thạch chỉ còn cầm được cán.
Ngược lại, Phượng Sí Kim Thương của Mông Phóng lấp lánh ánh vàng, phát ra tiếng hót chói tai của Phượng hoàng, như có linh hồn, liên tục nặng nề oanh kích mà không hề hư hại, thậm chí càng lúc càng rực rỡ hơn, con Phượng hoàng trên thân thương như thực sự sống dậy, vỗ cánh hót vang.
"Đến lúc kết thúc rồi, chịu chết đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận