Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 423: Thánh Linh Đại Viên Mãn! 1

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã là mấy ngày.
Trong hang động sâu thẳm, hào quang sáng rực, tinh khí tràn ngập, tỏa ra một loại khí tức kinh người. Khí tức này kéo dài mãi đến sáng sớm ngày thứ năm mới hoàn toàn tan biến.
Toàn bộ hang động sâu thẳm lại trở về với sự tĩnh lặng.
Giang Thạch mở mắt ra, ánh mắt lóe lên, lặng lẽ cảm nhận lực lượng mãnh liệt trên khắp cơ thể. Hắn cảm thấy trong cơ thể có hàng vạn kinh mạch, vô số huyệt vị, tất cả đều thông suốt, không còn tắc nghẽn. Huyết khí trên dưới không ngừng vận hành, khí tức mạnh mẽ, vô biên vô tận.
Hắn lại nhìn về phía bảng điều khiển trước mặt.
Tu vi: Thánh Linh cửu trọng đỉnh phong
Võ kỹ: Cửu Long Phách Ma Thể (tầng thứ bảy), Đại Diệt Băng Thiên Thủ (tầng thứ tư), Thánh Tâm Diệt Hồn Thuật (tầng thứ ba), Nguyên Hồn Chân Giải (tầng thứ ba)
Thiên phú: Bách Bội Long Tượng (56621000 cân), Ngộ Đạo (phân tích công pháp, dung hợp công pháp), Quy Nguyên (tinh luyện huyết mạch, khôi phục thương thế), Vạn Độc Bất Xâm (miễn dịch kịch độc, bỏ qua kịch độc, giải độc máu), Thấu Thị (bỏ qua ảo giác, tăng cường trí tuệ, tăng cường tinh thần), Bôn Lôi (hấp thu lôi điện, nắm giữ lôi điện), Sao Chép (phục chế siêu phẩm võ học, có xác suất cực lớn phục chế võ học mạnh hơn), Ngụy Trang (thay đổi thất thường, dĩ giả loạn trân), Tỏa Long (áp chế kình lực, bỏ qua kình lực)
Giang Thạch thở dài một hơi, mỉm cười nhẹ rồi bước ra khỏi góc hang động. Cuối cùng, hắn cũng đã đạt đến Thánh Linh đỉnh phong.
"Chúa công!"
Bát đại Tướng Thần nhìn thấy Giang Thạch đi ra, lập tức từ một bên nghênh đón, khom người hành lễ.
"Các ngươi cũng đều đột phá rồi, không tệ."
Giang Thạch bình thản nói.
"Nhờ có Thánh Linh đan của Chúa công, nếu không có Thánh Linh đan, chúng ta e rằng dù cố gắng thế nào cũng khó lòng đột phá."
Thần Long cười nói.
"Đây cũng là tạo hóa của chính các ngươi."
Giang Thạch nói, ánh mắt nhìn sang một bên, nói: "Huyền Đạo Tử, ngươi thế nào rồi?"
Một đoàn bạch quang mông lung từ một bên nhanh chóng bay đến, nói: "Ta đã luyện hóa một ít thảo dược, khiến cho hồn lực của ta khôi phục một ít, bây giờ cũng tương đương với thực lực của Thánh Linh thất trọng phản tổ."
"Ồ?"
Giang Thạch hơi nhíu mày. Huyền Đạo Tử khôi phục cũng không tệ.
Hắn bỗng nhiên nhìn về phía các loại bảo vật trong sơn động, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Huyền Đạo Tử, ngươi có bảo vật trữ vật không gian không?"
"Yên tâm, Giang tiểu hữu, ta đã chuẩn bị sẵn sàng."
Huyền Đạo Tử cười nói, một đạo bạch quang cuốn qua, trực tiếp cuốn một chiếc giới chỉ ám kim sắc từ một bên tới, nói: "Đây chính là bảo vật trữ vật không gian mà ngươi nói, trong giới chỉ này có khoảng bảy mươi phương không gian trống, hoàn toàn có thể chứa hết những thứ này."
Mắt Giang Thạch sáng lên, vung tay lên, chiếc giới chỉ màu ám kim lúc này xuất hiện trong tay hắn, cẩn thận quan sát, tinh thần lực thẩm thấu qua. Quả nhiên, hắn thấy không gian bên trong không hề nhỏ.
"Cách sử dụng như thế nào?"
Giang Thạch hỏi.
‘’Đơn giản, chỉ cần dùng tinh thần lực điều khiển giới chỉ, sau đó nghĩ đến đồ vật muốn thu nạp vào là được.’’ Huyền Đạo Tử mỉm cười.
"Rất tốt." Giang Thạch lộ ra vẻ hài lòng, lúc này bắt đầu làm theo.
Chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên, toàn bộ bảo vật trong sơn động, không một ngoại lệ, đều bị hắn thu vào trong giới chỉ, toàn bộ sơn động trống trơn.
Nụ cười trên mặt Giang Thạch càng thêm nồng đậm, càng nhìn chiếc giới chỉ trên tay, càng cảm thấy chiếc giới chỉ này thuận tiện.
Đúng là thứ mà nhân vật chính mới có được!
Nếu mình không giết chết tên thiếu niên kia, vật này sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong tay hắn a? (Đệ tử của Huyền Đạo Tử)
Nhưng giờ thì tốt rồi!
Trực tiếp tiện nghi mình.
"Đúng rồi, đám người bên ngoài còn ở đó không?" Giang Thạch quay đầu nhìn Thần Long.
"Hồi chủ công, vẫn còn." Thần Long đáp lại.
"Ừm, đi gặp bọn hắn đi." Sắc mặt Giang Thạch bình tĩnh, trực tiếp bước ra ngoài.
Bát Đại Tướng Thần và Huyền Đạo Tử bên cạnh lúc này nhanh chóng đi theo.
Ngoài động phủ.
Hơn mười người đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, thân thể bị thương nặng, đã uống độc đan, không ai dám chạy trốn.
Khi cảm nhận được đám người Giang Thạch đi ra từ trong sơn động, ánh mắt bọn họ mở ra, lúc này nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng bắt đầu cầu xin tha thứ.
"Vị tiền bối này, xin tha cho chúng ta, chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, xin tiền bối đừng chấp nhặt với chúng ta."
"Đúng vậy, tiền bối, xin tha cho chúng ta.’’
‘’Nếu tiền bối cho chúng ta một cơ hội, chúng ta không bao giờ xuất hiện trước mặt tiền bối nữa."
...
"Các ngươi lần lượt giới thiệu bản thân đi." Giang Thạch lộ ra biểu hiện cười như không cười.
"Cái này..." Mọi người nhìn nhau, lộ ra vẻ chua xót, cuối cùng vẫn là nhanh chóng giới thiệu bản thân.
Từng cái tên lần lượt đi vào đầu Giang Thạch.
Trên mặt Giang Thạch vẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Không tệ, nhưng tên các ngươi quá rắc rối, ta không nhớ nổi, thấy các ngươi có mười ba người, từ nay về sau gọi là Giang Thị Thập Tam Ưng đi, ở lại bên cạnh ta, hiệu lực cho ta, ta sẽ không bạc đãi các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận