Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 416: Thánh Linh Thất Trọng Đỉnh Phong! 3

"Vị tướng quân này, ta đã nói ta không muốn gia nhập bất cứ thế lực nào, ngươi cần gì phải ép ta?"
Thanh âm của Giang Thạch vang lên, thân hình to lớn mang theo áp bách vô hình, từng bước một đi tới gần vị Hổ tướng quân kia, ở trong vẻ mặt hoảng sợ của đối phương, một tay nắm lấy đầu đối phương, chậm rãi nhấc hắn lên từ trên mặt đất, tựa như đang nhấc một con bù nhìn.
Một đôi ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Hổ tướng quân.
"Có chỗ đắc tội, còn hi vọng ngài thứ lỗi nhiều hơn, nói vậy ngài hẳn là sẽ thông cảm cho ta đi?"
Giang Thạch nói.
Nhiệt khí trong miệng phun ra trước mặt Hổ tướng quân, khiến cho Hổ tướng quân hoảng sợ, thân hình không dám nhúc nhích.
Thật giống như sinh vật trước mắt không còn là người.
Mà là một hung thú đáng sợ, tùy thời có thể một ngụm nuốt chửng hắn?
Sao lại như vậy?
"Hả? Chẳng lẽ ngài không nghe thấy lời của ta?"
Giang Thạch nhìn thấy Hổ tướng quân không có phản ứng, không khỏi nhíu mày, bàn tay không tự chủ dùng sức, chen đến mạch máu trên mặt Hổ tướng quân phồng lên, khí tức trên người cũng càng thêm áp bức.
Tựa hồ sau một khắc hắn sẽ lộ ra răng nanh, dùng sức một cái bóp nát đầu Hổ Tướng quân.
"Nghe…. nghe thấy rồi!!"
Hổ tướng quân vội vàng liều mạng mở miệng kêu to, trong lòng hoảng sợ, không kìm nén được nữa.
"Ừ."
Giang Thạch bình tĩnh gật đầu, bàn tay to lớn chậm rãi buông xuống thân thể Hổ tướng quân xuống, bình tĩnh mở miệng, "Hổ tướng quân thứ lỗi, ta người này nóng tính dễ mất kiểm soát, có đôi khi sẽ thường xuyên làm chút chuyện không thể tưởng tượng nổi, kỳ thật chủ ý của ta là không muốn đắc tội ngài."
‘’Biết rõ, biết rõ, là chúng ta mạo muội, cáo từ, chúng ta lập tức cáo từ.’’
Hổ tướng quân vội vàng mở miệng, tràn đầy hoảng sợ, nhanh chóng dẫn người rời đi.
"Đợi đã!"
Giang Thạch bỗng nhiên mở miệng, thanh âm bình tĩnh vang lên trong đầu mấy người Hổ tướng quân.
Thân thể Hổ tướng quân run lên, sợ đến mức cơ thể cứng ngắc lại, quay đầu nhìn về phía Giang Thạch.
"Ta có một người bằng hữu, rất có thể đã bị Hắc Long quân các ngươi bắt đi, ta muốn nhờ Hổ tướng quân một chút, đưa người bằng hữu kia của ta an toàn trở về."
Giang Thạch lại mở miệng.
"Bằng hữu?"
Hổ tướng quân giật mình nói.
"Ân, người này được gọi là lão Cát, hắn có một đứa con trai, xem như là đệ tử ký danh của ta, tên là Cát Thiên Bình, tuổi còn nhỏ, mong tướng quân lưu ý một chút."
Giang Thạch nói.
"Tốt, tốt, ta trở về sẽ lập tức tìm kiếm, nhất định sẽ đưa bọn họ về."
Hổ tướng quân vội vàng mở miệng.
"Như vậy thì đa tạ tướng quân."
Giang Thạch đáp lại.
Hổ tướng quân cũng không dám đợi lâu nữa, vội vàng dẫn người nhanh chóng rời đi, sợ con quái vật này sẽ đổi ý đem toàn bộ bọn họ xử lý.
Tình báo trước đó hoàn toàn sai lầm.
Thực lực của Dần Hổ vượt quá xa dự liệu của bọn họ!
Trong sân.
Thân thể Giang Thạch bắt đầu nhanh chóng khôi phục, rất nhanh đã trở lại hình dạng ban đầu, trở về phòng, thay đổi một thân y phục mới mới sau đó bắt đầu liên lạc với Bát Đại Tướng Thần.
Mọi chuyện ở đây gần như đã được giải quyết.
Không còn gì để hắn lưu luyến nữa.
Cũng đã đến lúc phải rời đi.
Thời gian trôi qua.
Lại là hai ngày trôi qua.
Toàn bộ Kỳ Lân thành lại bắt đầu hỗn loạn, người qua người lại, một mảnh sôi trào, Hắc Long quân bắt người khắp nơi, gà bay chó sủa, đặc biệt là vào ban đêm, trên đường phố càng là tùy tiện đều có thể xảy ra án mạng.
Có thể nói là loạn đến cực điểm.
Và ngay sáng ngày thứ ba.
Bát Đại Tướng Thần rốt cục đã trở về toàn bộ.
"Chúa công thứ tội, trước đó chúng ta tiếp một nhiệm vụ cho nên chậm trễ thời gian, mong rằng chúa công thứ lỗi."
Thần Long ôm quyền nói.
"Ừ, đến là được."
Giang Thạch đáp lại, cũng không quá trách móc nặng nề.
Mà là trực tiếp xoay người, đi đến trước truyền tống trận trong phòng.
Bát Đại Tướng Thần lúc này mới bắt đầu vội vàng đi theo sau.
Giang Thạch không chút do dự, lấy ra lệnh bài truyền tống, lúc này bắt đầu kích phát, một tầng ba động cường đại khó lường nhất thời bắn ra từ mảnh khu vực này, chấn động toàn bộ tiểu viện.
Trong từng đợt tiếng nổ vang trầm thấp, một cột sáng chói lòa nháy mắt phóng lên cao, đám người Giang Thạch đang đứng trên trận đài lúc này bị một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp truyền tống ra, bắt đầu nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.
Nhưng ngay khi cột sáng này vừa phóng lên cao, tiến vào đường hầm không gian, đám người Giang Thạch lại biến sắc.
Bởi vì phía dưới, một đạo chùm sáng càng thêm đáng sợ bị một người đánh ra, trực tiếp nhanh chóng đánh về phía bọn họ.
Hào quang sáng chói, ẩn chứa lực lượng kinh thiên, trực tiếp xuyên thấu hư vô.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Thạch hội tụ lực lượng toàn thân, thân hình nhanh chóng biến lớn, đánh ra một chưởng【 Đại Diệt Băng Thiên Thủ 】hung hăng nghênh đón.
Rầm một tiếng, âm thanh nổ tung.
Quang mang truyền tống trận bao lấy đám người Giang Thạch nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.
Kỳ Lân thành.
Lão giả vừa mới đánh ra một chưởng vừa rồi, lập tức sắc mặt lành lạnh, ngẩng đầu lên, nhìn về phía hư không, lạnh giọng nói, "Trốn thật ra rất nhanh!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận