Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 298: Định Cư Và Quân Dịch! 1

Mặt trời mọc rồi lặn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Đã gần nửa tháng trôi qua.
Do bão tố trước đó, khiến cho đường đi của tàu bị lệch rất xa khỏi hướng ban đầu, phải vòng qua một lúc lâu mới tìm lại được đúng hướng.
Nửa tháng sau.
Một lục địa rộng lớn cổ xưa cuối cùng cũng hiện ra ở xa xa, toát ra một khí tức cổ kính nặng nề, trường tồn mãi mãi, khiến người ta kinh ngạc.
Tất cả các thủy thủ trên boong tàu đều trở nên bồn chồn.
“Đến nơi rồi, nhanh nhìn, trước mặt chính là bến Xuất Vân.”
“Bến Xuất Vân của Đại Hoành Vương triều!”
“Cuối cùng cũng đến nơi rồi.”
Nhiều người đều vui mừng hô lên.
“Tổ tiên phù hộ, cuối cùng cũng tới.”
Triệu Hậu Tài cũng chắp tay lại, thở ra một hơi thật dài.
“Đúng vậy, may mà có tổ tiên phù hộ, nếu không thì suýt nữa đã bị cá mập ăn thịt rồi.”
Tiêu Phi Yến lau mồ hôi lạnh, lên tiếng nói.
Triệu Hậu Tài lập tức trừng mắt nhìn nàng, trừng đến nỗi Tiêu Phi Yến im miệng, không dám tiếp tục nói nữa.
“Tiêu tiền bối, không biết lên bờ rồi, ngươi định làm gì?”
Giáng Thạch hỏi.
“Cái này, ta tạm thời cũng chưa nghĩ ra, đúng rồi, Giang thiếu hiệp xác định sẽ gia nhập 【Tam Thập Lục Thiên Minh】 rồi chứ?”
Triệu Hậu Tài nở nụ cười, nói: “Với tu vi và thiên phú của ngươi, gia nhập 【Tam Thập Lục Thiên Minh】, nhất định sẽ có đại thành tựu, chắn chắn sẽ bay cao bay xa.”
“Bay cao bay xa thì không cần thiết, chỉ cần có thể trán đi quân dịch thôi.”
Giáng Thạch đáp.
“Đúng vậy a.”
Triệu Hậu Tài gật đầu.
Phía trước, bến cảng khổng lồ đậu đầy thuyền bè.
Không ít chiếc thuyền lớn nhìn bề ngoài cũng vừa mới khởi hành, giương buồm ra đại dương, đi về phía xa xa, mục đích dường như đều là hòn đảo nơi họ ở trước đây.
Chiếc tàu chậm rãi cập bên sau hai ngày lênh đênh gần bến nữa.
Tất cả thủy thủ và nhân sĩ giang hồ tức khắc thả lỏng, bắt đầu rời khỏi boong tàu.
“Trời ạ, ngồi trên tàu suốt hai tháng, quần ta cũng mọc cỏ rồi, huynh đệ ta đi, lên bờ tận hưởng!”
“Ha ha ha, tiểu tử ngươi vẫn là không trung thực như vậy.”
“Nghe nói gần bến tàu có Mười Dặm Hoa Tràng, có thể dành riêng cho người nghỉ chân, ta cũng nên đi thử.”
“Đi thôi!”
...
“Bao vây tất cả, không cho ai rời đi.”
Bỗng, một tiếng quát đầy uy nghiêm từ đối diện bến tàu vọng lại.
Tiếp theo là những tiếng bước chân vang dội, ầm ĩ như một đám đông, khiến đám người trên bến tàu đều thay đổi sắc mặt, nhanh chóng tránh né.
Chỉ thấy một đám binh sĩ thân hình cường tráng, mặc áo giáp đen, tay cầm binh khí, từ xa chạy tới nhanh chóng, dày đặc như kiến, ước chừng gần trăm người.
Mỗi người đều khí tức mạnh mẽ.
Những người vừa bước xuống boong tàu, thấy đám binh lính xuất hiện thì đều thay đổi sắc mặt, dừng bước.
“Tên tướng quân quân này, chúng ta là thương thuyền của Phúc Viễn thương hội, đều là người một nhà, không biết các ngươi có việc gì?”
Thuyền trưởng đi tới, cúi mình hỏi.
Bốp!
Đáp lại hắn là một cái tát, tức thì quật ngã hắn ra, máu me đầy mặt, kêu thảm thiết.
“Nói nhảm! Ta không hỏi ngươi, ngươi nói cái gì?”
Tên tướng quân lạnh lùng nói, thân hình cường tráng, da trắng, còn rất trẻ, chỉ có đôi mắt hẹp dài, mang chút khí chất âm độc.
“Bắt hết, không được bỏ sót một ai!”
Hắn đột nhiên quát.
Đám người sau lưng lập tức áp sát, lấy ra còng tay, bắt đầu nhanh chóng xiềng tay những thủy thủ và nhân sĩ giang hồ, ngay cả tay Giang Thạch cũng bị xiềng.
Hắn cau mày, lập tức nhận ra chất liệu của cái còng này.
Tinh Thần Vẫn Thiết!
“Đi mau!”
“Còn đứng đó làm gì? Đi mau!”
Bốp bốp bốp!
Vừa bị còng, đám lính lập tức quất roi vào người đám thủy thủ và nhân sĩ giang hồ, khiến chúng kêu la thảm thiết, hoảng loạn bỏ chạy.
Có một cái roi vung tới, nhắm thẳng mặt Giang Thạch.
Giang Thạch cau mày, tóm lấy.
“Ngươi dám chống cự? Tìm chết!”
Tên lính giận dữ, đột nhiên rung mạnh cái roi, một luồng khí xoáy ốc lao tới Giang Thạch.
Giang Thạch nhíu mày, để mặc luồng khí xoáy đó, cơ thể không nhúc nhích, vung tay nhẹ nhàng một cái, tên lính đổi sắc mặt, kêu lên một tiếng, thân thể mất kiểm soát bay ngược ra sau, cơ thể co quắp như bị điện giật.
Các binh lính khác đổi sắc mặt.
“Tìm chết!”
“Mang Tinh Thần Vẫn Thiết còn dám chống cự!”
“Đánh chết hắn!”
Bọn hắn vung roi về phía Giang Thạch.
Kết quả Giang Thạch vung tay nhanh như chớp, tóm gọn tất cả, xiết chặt trong tay.
“Ngươi!”
Đám binh lính đổi sắc mặt.
“Các vị, chúng ta từ xa mà đến, phạm vào tội gì để bị đối xử như thế?”
Giang Thạch nói chuyện ôn hòa nhất có thể.
“Hừ! Hóa ra là cường giả. Nhưng dù là cường giả, nơi này cũng không phải chỗ ngươi có thể tung hoành!”
Tên tướng quân trả lời, nhìn chằm chằm Giang Thạch.
“Đại nhân hiểu lầm, ta không có ý tung hoành, ta chỉ muốn biết chúng ta phạm tội gì? Tại sao lên đây đã bị đối xử như thế này?”
Giang Thạch nói.
“Tội gì? Các ngươi nhập cư bất hợp pháp, có hộ tịch không?”
Tên tướng quân quát.
“Hộ tịch?”
Giang Thạch nhíu mày, quả thật không biết khi lên bờ phải có hộ tịch, cũng chưa ai nói với hắn.
Hóa ra thế giới bên kia quản lý eo biển nghiêm ngặt đến thế.
“Hừ! Nói vậy là không có à?”
Tên tướng quân lạnh lùng nói, quắc mắt: “Không có hộ tịch còn dám phản kháng, còn nói không càn rỡ! Xem lãnh địa của【Hắc Long quân】ta thành cái gì!”
“Đại nhân thứ lỗi, hộ tịch ta thực sự không có, nhưng ta có thể bổ sung, không lẽ ngay cả làm bổ sung cũng không cho?”
Giang Thạch hỏi.
“Bổ sung? Nói thì dễ, ai biết các ngươi có phải gián điệp không?”
Tên tướng quân lạnh lùng nói, “Huống chi đã làm bị thương người ta, còn muốn đi dễ dàng, đâu có đơn giản thế! Ngươi quỳ xuống!”
Oành!
Hắn vung một cái nhuyễn roi đen, phát ra tiếng ken két, trong nháy mắt vung tới mặt Giang Thạch.
Bốp! Roi đen trúng ngay mặt Giang Thạch.
Nhưng Giang Thạch vẫn đứng vững, trên mặt không có dấu vết gì, trái lại cái roi bị một luồng lực lượng kinh khủng chấn nát bấy, bay tứ tung.
Tay của tên tướng quân cũng bị chấn tê dại.
“Ngươi!”
Tên tướng đổi sắc mặt.
Làm sao có thể?
Hắn thực sự từ hòn đảo hoang tàn kia đến?
Chỗ đó làm sao có tồn tại kinh khủng như vậy?
Bị phong vấn kình lực nhưng nhục thân vẫn kinh khủng như vậy!
“Đại nhân, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đủ rồi chứ?”
Giang Thạch nói không cảm xúc, siết tay, đống roi trong tay bị xiết thành bột.
Đám binh lính đổi sắc mặt, sợ hãi nhìn Giang Thạch.
“Tốt, tốt, ngươi là ai? Có dám để lại tính danh?”
Tên tướng quân gằn dọng hỏi.
“Ngươi vẫn là đừng biết tên ta thì tốt hơn.”
Giang Thạch lạnh lùng đáp.
“Ngươi!”
Tên tướng quân cực kỳ tức giận, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì: “Được, ta nhớ ngươi rồi, ta cho ngươi thời gian bổ sung, còn đám người kia ta đưa đi hết!”
Hắn ra lệnh cho đám lính.
Ba người Triệu Hậu Tài hoảng sợ.
“Thiếu hiệp...”
Triệu Hậu Tài cầu cứu nhìn Giang Thạch.
“Đại hiệp cứu mạng, cứu chúng Ta!”
“Phải đấy, đại hiệp!”
Đám người đều cầu cứu Giang Thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận