Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 619: Hạ Chiến Thư!

"Lôi Quang Hỏa Thạch!!"
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lòng bàn tay của hắn lại tàn ảnh dày đặc, liên tục công kích vào thân hình của Giang Thạch, không tiếc kình lực thi triển tất cả các tuyệt học của mình có về phía Giang Thạch.
Chỉ có điều, công kích càng lâu, trong lòng hắn lại càng thêm chấn kinh sợ hãi.
Bởi vì Giang Thạch trước mặt vẫn dửng dưng như không.
Giống như tất cả các đòn công kích của hắn đều đánh vào hư vô.
Điều này hoàn toàn không hợp lý.
"Tên hỗn xược, lần này để ngươi chết hoàn toàn, Tuyệt Tình Thiên Ma Độc!"
Lâm Vân ánh mắt lạnh lùng, trong lúc xoay chuyển, đột nhiên tàn ảnh hai tay dày đặc như bóng ma, trực tiếp vỗ ra một loại kịch độc trộn lẫn chưởng lực vô tận., ập về phía Giang Thạch.
Giang Thạch nhíu mày, khẽ khàng hít hà, lạnh lùng nói: "Lại là kịch độc, các ngươi thật đúng là kỳ hoa, không có chiêu số mới mẻ nào khác sao? Thật khiến ta thất vọng!"
Ầm ầm!
Thân hình hắn đột nhiên căng ra, lập tức xé rách y phục., nhanh chóng biến lớn, như biến thành một con quái vật cơ bắp, trong nháy mắt biến thành cự nhân cao hơn chín thước, một luồng lực lượng cuồng bạo từ trong thân thể của hắn khuếch tán ra, khóa chặt không gian trong phạm vi bảy tám dặm..
Thiên phú: Tỏa Long!!
Lâm Vân đang điên cuồng tấn công, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt cảm thấy toàn bộ kình lực của bản thân đều tiêu thất, như gặp phải áp chế kinh khủng nào đó, không khỏi hét lên một tiếng, vội vàng dựa vào tốc độ cuối cùng nhanh chóng né tránh, ý đồ rời khỏi phạm vi lực lượng bao trùm của Giang Thạch.
Chỉ có điều sau khi [Thiên phú Thóa Long] phát ra, thân hình to lớn kinh khủng kia đã sớm cấp tốc lao ra giống như một viên sao băng.
Thiên Phú: Thấu Thị!
Ầm!
Thân hình đang thuấn di tốc độ cao của Lâm Vân bị hắn nhìn vô cùng rõ ràng trong mắt.
Vào khoảnh khắc Lâm Vân sắp sửa trốn thoát, vô số tia lôi điện đã giáng xuống trong nháy mắt, dày đặc, trong nháy mắt phong tỏa toàn bộ đường lui của Lâm Vân, khiến hắn phát ra từng trận kêu to thê thảm.
Roẹt!
Phốc!
Giữa lôi quang vô tận, thân hình to lớn hung tợn của Giang Thạch xông tới, bàn tay to như cái nắp nồi chộp về phía thân hình của Lâm Vân, nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Ta đã nói rồi, bảo ngươi gọi Mông Phóng đến, ngươi hết lần này đến lần khác không nghe, nhất quyết muốn tự mình ra tay, đúng là không biết sống chết, tiện nhân một cái!"
Giọng nói của Giang Thạch vô cùng lạnh lùng, không cho đối phương có cơ hội nói thêm lời nào, trực tiếp dùng sức bóp mạnh, phụt một tiếng, trực tiếp bóp dẹp cơ thể của đối phương, chỉ còn lại một cái đầu, hai mắt lồi ra, chết không nhắm mắt, sau đó trực tiếp hấp thu hồn phách trong đầu, nhanh chóng xem xét ký ức của đối phương.
Chốc lát sau.
Giang Thạch đã nắm rõ tất cả mọi tình hình về Kỳ Lân Thành.
"Tinh anh của Ngũ Tộc Viễn Cổ, quả nhiên đã toàn bộ tập trung ở Kỳ Lân Thành!"
Giọng hắn lạnh lùng.
Trong đó vừa vặn có Mông Phóng!
"Thổ Vương Tả Xâm!"
Giang Thạch đột nhiên lạnh lùng nói.
"Thuộc hạ có mặt."
Sắc mặt Tả Xâm hơi đổi, vội vàng ôm quyền.
"Đi, đem cái đầu này đến Kỳ Lân Thành, nói ta đang ở Lạc Nhật Hạp Cốc bên ngoài Kỳ Lân Thành đợi Mông Phóng, để Mông Phóng đến đây quyết một trận tử chiến!"
Giọng Giang Thạch lạnh lùng, tiện tay đem đầu của Lâm Vân cho Tả Xâm.
Tả Xâm nhận lấy đầu lâu, gật đầu ngay lập tức, nói: "Vâng, công tử!"
Vù!
Thân hình lóe lên, chớp nhoáng đã chìm xuống lòng đất, biến mất không thấy.
Thân hình to lớn của Giang Thạch sừng sững, hùng vĩ đáng sợ, như một tôn thần ma cổ xưa, một đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía tòa thành cổ xa xa.
"Mông Phóng, hy vọng ngươi, đừng làm ta thất vọng!!"
Giọng nói rơi xuống, từng mảng sương mù đen kịt quái dị quấn quanh bên người hắn.
Làm cho thân hình hắn trông càng thêm yêu dị và âm trầm.

Mặt trời rực rỡ.
Ánh sáng rực rỡ muôn trượng.
Kỳ Lân Thành hùng vĩ nằm yên tĩnh giữa thiên địa, như một con mãnh thú khổng lồ, đen kịt một mảng, tỏa ra khí tức áp lực vô hình.
Từng nhóm cao thủ thuộc Ngũ tộc Viễn cổ tuần tra trong thành.
Bên trong tòa phủ đệ ở chính giữa.
Trong đại điện rộng rãi.
Bóng người tụ tập, đèn đuốc rực sáng.
Một cái đầu không nhắm mắt được đặt trên một cái bàn, hai mắt mở to, không nhắm mắt, qua biểu cảm trước khi chết cũng đủ thấy, người này vô cùng kinh hãi.
Dường như trước khi chết đã phải chịu qua chuyện gì vô cùng kinh khủng vậy.
Chính là đầu của Lâm Vân.
Bên cạnh cái đầu lâu này còn có một phong thư viết đầy chữ.
Mông Phóng mặt không biểu cảm, một bộ chiến giáp đen tuyền, lòng bàn tay cầm lấy thư tín, ánh mắt sắc bén lãnh đạm lướt qua nội dung bên trong.
Bên cạnh hắn, từng cao thủ của Ngũ tộc Viễn cổ, không ai không mặt mày u ám, lửa giận trong mắt thiêu đốt.
Đặc biệt là cao thủ của Lâm gia.
Còn có sát ý ẩn hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận