Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 695: Đến Bắc Cực Băng Nguyên 3

Vô Tướng Tôn giả cười ôn hòa, tiếp tục giới thiệu người thứ ba.
Giang Thạch thầm kinh ngạc.
Quả nhiên cảm nhận khí tức của hắn vừa rồi không sai.
Nơi đây vậy mà lại xuất hiện ba vị cường giả tuyệt đỉnh!
Vô Tướng Tôn giả này ngay cả Bán Bộ Nhập Thánh cũng có thể mời đến ba vị, rốt cuộc hắn muốn đi đến nơi nào?
Chỉ thấy vị cường giả Tu La tộc này, mặt mũi lãnh đạm, da mặt khô quắt, như vỏ quýt phơi khô, tóc dài màu xanh lục, giữa trán có một đường hoa văn dọc.
Thân hình tuy bất động, nhưng vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được khí huyết cuồn cuộn ẩn chứa trong người hắn.
"Còn vị thứ tư này, là một vị cường giả cảnh giới Niết Bàn Đại Viên Mãn, tên gọi Triệu Kim Cương, xuất thân từ bên ngoài Vô Tận Đông Hải, thực lực cao thâm, thủ đoạn phi thường!"
Vô Tướng Tôn giả nở nụ cười, nhìn về phía vị tồn tại thứ tư.
Chỉ thấy vị tên là Triệu Kim Cương này, sắc mặt lạnh lùng, thân hình to lớn, ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, lạnh lùng liếc nhìn Giang Thạch, nói: "Được rồi, đến là được, không cần giới thiệu nhiều!"
Vô Tướng Tôn giả ha ha cười, nhìn về phía Giang Thạch, nói: "Giang huynh đệ, nhập tọa đi, chúng ta còn cần chờ thêm hai người, một khi bọn hắn đến đông đủ, chúng ta có thể xuất phát."
"Tốt!"
Giang Thạch gật đầu, lên tiếng hỏi: "Chúng ta muốn đi đến, rốt cuộc là nơi nào?"
"bây giờ nói còn quá sớm, lát nữa sẽ biết."
Vô Tướng Tôn giả thần bí nói: "Trước tiên ngồi xuống, ngồi xuống rồi nói tiếp."
Hắn đi về chỗ ngồi, đã lại lần nữa nhập tọa.
Giang Thạch nhíu mày, lòng trào dâng, đành phải đi đến bên cạnh Triệu Kim Cương ngồi xuống, nhưng không ngờ hắn vừa mới ngồi xuống, Triệu Kim Cương đã phát ra ciọng nói lạnh lùng, nói: "Bên cạnh bản tọa không quen người khác ngồi, ngươi đi chỗ khác."
"Ừm?"
Mí mắt Giang Thạch khẽ nhướng lên, nhưng lại nhìn Vô Tướng Tôn giả.
"Giang huynh đệ, ngươi đến bên cạnh ta ngồi đi, tính tình Triệu huynh vừa hay cũng có chút không tốt."
Vô Tướng Tôn giả mỉm cười.
Giang Thạch trầm tư, không nói thêm gì nữa, trực tiếp đứng dậy, đi đến bên cạnh Vô Tướng Tôn giả ngồi xuống.
Triệu Kim Cương lạnh lùng liếc nhìn Giang Thạch một cái, lại nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
Giang Thạch cũng không thèm để ý, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục chờ đợi.
Thời gian trôi đi.
Lại qua một lúc.
Đột nhiên, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân.
Kèm theo âm thanh giận dữ và cuồng nộ, có tiếng nói vang lên: "Lão phu ghét phải đi một quãng đường xa như vậy, Vô Tướng lão nhi, tốt hơn hết ngươi nên dẫn lão phu tới đó, nếu không, lão phu không ngần ngại dâng ngươi làm lễ vật cho thanh đao này đâu!"
Vụt!
Bóng người chưa tới nhưng khí tức sắc bén của thanh đao đã xông thẳng vào hang động, toát ra những tia kim quang lấp lánh khiến người ta chú ý.
Chỉ thấy một thân hình cao lớn, đeo thanh đao vàng khổng lồ trên lưng, vẻ mặt hung dữ, xông thẳng vào trong, cơ thể cuồn cuộn những khối cơ bắp, vóc dáng cao ngất, ánh mắt sắc bén khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng khi vừa đến nơi, hắn lập tức ngẩn ra, dường như cũng không ngờ nơi đây tụ tập nhiều người đến vậy, lập tức nhíu mày, thu liễm qua một bên.
"Đao Hoàng huynh đệ cũng đến rồi, thật tốt quá, thật làm chúng ta phải đợi lâu. Mời ngồi!"
Vô Tướng Tôn Giả mỉm cười, lập tức đứng dậy, chào đón Đao Hoàng, sau đó lại giới thiệu với mọi người một lần nữa.
Trong lòng Giang Thạch lẳng lặng suy tính.
Lại thêm một vị Niết Bàn đại viên mãn nữa!
Vô Tướng Tôn Giả này thật đúng thể diện lớn.
Mà người này, cũng không phải là người Đại Hoành.
Chẳng lẽ lại là một cao thủ từ bên ngoài Đông Hải đến?
Đao Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, tuy trong lòng còn nghi hoặc nhưng cũng bước tới, ánh mắt sâu thẳm, chuẩn bị ngồi quan sát trước.
Lại qua một lúc nữa.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân.
Cuối cùng thì bóng người cuối cùng cũng xuyên qua phong hàn nhanh chóng bước vào.
Lần này, người đến mặc một bộ trường bào trắng, thân hình hơi gầy, là một trung niên văn nhã, dường như đọc rất nhiều sách vở, trên người tỏa ra một khí chất nhã nhặn, hoàn toàn trái ngược với vẻ hung hãn của những người khác trong này.
Hắn cầm trong tay một chiếc quạt lông, đầu đội khăn lụa, bước vào cũng có vẻ ngẩn người một chút, sau đó lập tức ôm quyền.
Khi nhìn thấy trung niên văn nhã đến, Vô Tướng Tôn Giả đứng bật dậy, thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Các vị, người cuối cùng cũng đã đến, giờ chúng ta có thể khởi hành rồi. Người này chính là Thiên Toán Tử, đại danh đỉnh đỉnh ở hải ngoại, có hắn ở đây, chắn chắn có thể làm cho hành trình của chúng ta thêm mấy phần nắm chắc."
Mọi người tại chỗ đều gật đầu.
Hiển nhiên, danh hào Thiên Toán Tử này, bọn hắn cũng đã được nghe đến.
Chỉ riêng Giang Thạch, hoàn toàn không biết gì về những cao thủ từ hải ngoại tới này.
Nhưng hắn không nói lời nào, vẫn đứng dậy theo mọi người.
"Đi thôi!"
Vô Tướng Tôn Giả mỉm cười, trực tiếp bước về phía một bên của hang động.
Mọi người cùng theo sau lưng hắn.
Thấy Vô Tướng Tôn Giả đến gần vách đá phía sâu nhất, trực tiếp nhấn nhẹ vào một cơ quan trên vách đá, bức tường nơi đó lập tức bắt đầu chậm rãi lùi vào, phát ra những tiếng ầm ầm, rung chuyển dữ dội, nhanh chóng để lộ ra một hang động khổng lồ.
Vô Tướng Tôn giả bước chân một bước, lập tức nhanh chóng đi vào bên trong.
Mọi người lập tức nhanh chóng đi theo.
Vào sâu trong hang động này, bất ngờ lại là một Truyền Tống Trận khổng lồ.
Vô Tướng Tôn giả dẫn đầu mọi người lập tức bước lên Truyền Tống Trận này.
Ánh sáng trắng lóe lên từng mảng.
Chớp mắt.
Mọi người đã xuất hiện ở một địa điểm hoàn toàn xa lạ.
Bầu trời bị xé rách.
Đất đai tan hoang.
Phế tích vô tận.
Như một thế giới bị hủy diệt.
Tứ phía lượn lờ một cỗ khí tức thâm trầm, quỷ dị và ô uế.
Ánh mắt Giang Thạch ngưng tụ, nhìn xung quanh.
Nơi đây
Rốt cuộc là nơi nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận