Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 242: Yêu thú công kích! Giang Thạch tới! 1

Vù Vù Vù!
Một đám người áo đen tốc độ cực nhanh, bàn chân đạp ra, mặt đất bị chân đạp liên tục nổ tung, thân thể từng người nhanh chóng phát ra khí tức cuồng bạo, bắt đầu phình to, thân thể như biến thành màu lam sẫm, trên dưới đều là cơ bắp và mạch máu phình to, trực tiếp hung hăng túm tới Giang Thạch.
Giang Thạch không nói một lời, thân hình trực tiếp nhảy bật lên từ lưng ngựa, cái khiên trong tay dùng sức ném ra, lực lượng không biết kinh khủng cỡ nào, phát ra âm thanh xé gió ù ù thét chói tai, mang theo khí lưu cuộn cuộn, đơn giản giống như một quả đồi nhỏ bỗng nhiên bị ném ra.
Đám người đang cực tốc lao tới sắc mặt thay đổi, thoáng chốc cảm nhận được áp lực kinh khủng đập vào mặt, lập tức muốn nhanh chóng né tránh, nhưng cái khiên bị ném quá nhanh.
Gần như thoáng chốc, một tên áo đen liền bị hung hăng đâm trúng, bộp một tiếng, toàn thân gần như nổ tung ngay tại chỗ, bị cái khiên kinh khủng đập đến bạo tạc.
Toàn bộ cái khiên đâm bạo tên áo đen sau đó, lập tức cắm vào mặt đất, chấn động cả mặt đất rung động dữ dội, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Đám người áo đen còn lại lập tức lộ ra sắc mặt kinh hãi.
Lực lượng gì thế này?
Không đúng!
“Tình báo có sai lầm!!”
Một tên áo đen đột nhiên gầm lên, muốn ra lệnh cho đám người lui lại.
Nhưng thoáng chốp, thân thể Giang Thạch gần như trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn, một bàn tay đã vỗ xuống ngực hắn, bộp một tiếng, đập đến cả ngực hắn lõm xuống, lục phủ ngũ tạng nổ tung hoàn toàn, cơ thể thoáng chốc bắn ra hàng chục thước.
Sắc mặt những người còn lại giận dữ, không những không lui, ngược lại cuồng nộ liên tục công kích về phía Giang Thạch.
“Tiểu bối đi chết!”
“Trường Sinh Thiên bất diệt, bọn ta bất tử, giết!”
Vù vù!
Đủ loại tuyệt học nhanh chóng rơi xuống thân thể Giang Thạch.
Đúng như Trần Huyền Thiên nói, đa số người Bắc Chu tin theo Trường Sinh Giáo, Trường Sinh Thiên, sinh ra tâm tình không sợ chết, cho rằng cái chết chỉ là quay về với phụ thần.
Cho nên khiến cho bọn họ khi giao thủ với địch nhân, luôn luôn là phong cách táo bạo không sợ chết.
Điểm này, Đại Huyền là không thể so sánh.
Keng Keng Keng...
Trong nháy mắt một cao thủ kiếm pháp phát ra hàng trăm đường quang kiếm rực rỡ, rơi xuống những huyệt đạo yếu hại trên người Giang Thạch, mỗi một đạo kiếm khí đều sắc bén vô song.
Chỉ là tất cả quang kiếm rơi xuống trong nháy mắt, hoàn toàn không thể làm bị thương Giang Thạch chút nào, ngược lại bị chấn đến phát ra tia lửa, cánh tay tê dại.
Giang Thạch thoáng một tay túm lấy cây kiếm, bàn tay vỗ thẳng trên đỉnh đầu hắn, bốp một tiếng, đập nát cả đầu tên áo đen, thân thể bay ra,
Còn một người cánh tay khổng lồ, xuất hiện hàng chục tuyến mạch máu đen dày to kéo dài từ khuỷu tay xuống nắm tay, quyền phong hú vang, liên hoàn khủng bố, giống như thiết tuyến quyền đập tới Giang Thạch.
Kết quả bị Giang Thạch túm lấy nắm đấm, đột nhiên nhấc lên, trong nháy mắt nhấc lên trên đỉnh đầu, tiếp theo quật xuống đất, bốp một tiếng, đập cả ngực lõm xuống, thân thể bị chấn bật lên hàng chục thước.
Những người khác công kích, Giang Thạch càng không buồn nhìn tới.
Toàn bộ cuộc chiến, đơn giản giống như một cuộc tàn sát đơn phương.
Rất nhanh mọi thứ hoàn toàn dừng lại.
Mặt đất đầy thi thể tan nát, mùi máu tươi nồng nặc, cực kỳ thê thảm.
“Hành động của Bắc Chu thật là nhanh, chân trước Giáo Chủ mới nói với ta, đám người này thích ám sát nhân tài trước chiến tranh nâng cao sĩ khí, chân sau bọn họ đã hành động rồi.”
Giang Thạch tự nói.
Nhưng tiếc là, khả năng thu thập tình báo của bọn họ quá tệ.
Hoàn toàn không biết lực lượng thực sự của mình.
Dựa vào một đám Hoán Huyết cảnh ngũ, lục trọng thiên, muốn đến giết mình, đây không phải đùa giỡn sao?
“Nhưng từ điểm này cũng có thể nhìn ra, Bắc Chu có rất nhiều cao thủ, cuối cùng bọn họ vẫn còn dư lực phái cao thủ ra xâm nhập Đại Huyền, trong khi toàn bộ cao thủ các thế gia Đại Huyền e rằng đều đã được điều động đến Phần Thần Lĩnh.”
Giang Thạch thầm nói.
Đây không phải là các đại thế gia lương tâm bạo phát, muốn bảo vệ Đại Huyền.
Mà là thuần túy muốn bảo vệ lợi ích của bản thân.
Nếu không để Bắc Chu xâm nhập, người đầu tiên bị tàn sát không phải là nhân sĩ giang hồ bình thường mà là người của đám thế gia bọn hắn!
“Đi thôi.”
Giang Thạch túm lấy cái khiên khổng lồ, hất hết máu trên đó, lại một lần rơi xuống lưng Đại Yêu Mã.
Đại Yêu Mã hí vang một tiếng, lại một lần nữa cực tốc lao về phía trước.
Hai ngày sau.
Đêm xuống, tinh quang lấp lánh.
Mặt trăng khổng lồ treo cao.
Vù! Vù!
Dưới chân Phần Thần Lĩnh, gió đêm hú vang, mang theo từng trận từng trận khí lạnh ở phương bắc, ù ù vang lên, khiến không khí có cảm giác lạnh lẽo khó tả.
Phần Thần Lĩnh vốn là một nơi hiểm địa thiên nhiên ban tặng cho Đại Huyền, địa thế cao vời, chiếm diện tích rộng lớn, kéo dài không biết bao nhiêu dặm, các thế gia cư trú ở Phần Thần Lĩnh cũng không ít.
Lúc này trên toàn bộ núi cắm đầy đại kỳ, dày đặc liên miên, phát ra từng trận khí thế huyết sát, khu vực bên trong núi thì tập trung vô số cao thủ các thế gia.
Từ ngày nhận được tin tức đầu tiên, phần lớn cao thủ [Nhất Nguyên Liên Minh] đã có mặt, tiếp theo [Lưỡng Nghi Liên Minh], [Tam Tài Liên Minh] cũng lần lượt đuổi tới, cho đến hôm nay, cao thủ ngũ đại liên minh gần như đã tập hợp đủ chín phần mười, cuối cùng phương trận phòng ngự cũng được dựng xong.
Toàn bộ Phần Thần Lĩnh cao vời vời, gần như có thể một mình chống đỡ đại quân Bắc Chu!
Lúc này.
Bên ngoài Phần Thần Lĩnh.
Trong một khu hẻm núi hẻo lánh màu đen cách ngoài Phần Phần Lĩnh một trăm dặm, không biết từ khi nào đã nổi lên một cái tế đàn cực lớn như quái vật vắt ngang.
Toàn bộ tế đàn hoàn toàn được xây đắp bằng những tảng đá khổng lồ, to lớn, cao vút, chiếm diện tích rất rộng, ở trên là vết máu khô khắp nơi, phía dưới còn có vô số xác người.
Toàn bộ tế đàn bị nhuộm đỏ bởi máu tươi của vô số người.
Một nhóm mười mấy tên lão giả Bắc Chu, sắc mặt trang nghiêm, ngồi xếp bằng ở trên đỉnh tế đàn, tạo thành một vòng tròn khổng lồ, bất động, có vẻ giống như đang tiến hành loại nghi thức cổ đại nào đó.
Người đứng đầu, là một lão giả mặc trường bào đen, nét mặt khô héo, trông chỉ như da bao cốt, quấn một cái mũ lông mềm đen, đứng ở trung tâm của tế đàn, ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt trăng tròn trên trời, cười khàn khàn nói: “Sắp xong rồi, thời gian sắp đến, không uổng chúng ta cùng Đại Huyền kéo dài lâu thế, tạo thành đại trận, thời cơ đến, tất cả phải kết thúc.”
Bọn hắn dừng quân ở Phần Thần Lĩnh, cố ý kéo dài với Đại Huyền lâu như vậy, Đại Huyền còn tưởng mình thu được lợi ích, thực chất lại không biết Bắc Chu bọn hắn có kế hoạch khác.
Bây giờ chiếm được địa hình hiểm yếu này, xây dựng đại trận, chờ đợi thời cơ, một khi mây đen che khuất mặt trăng, có thể phát động đại trận, triệu hồi vô tận yêu thú.
Khi đó, bọn hắn không tốn một binh một tốt là có thể triệt để tiêu diệt Đại Huyền.
Hừ~
không lâu sau đó, bên phía chân trời ẩn ẩn có mây đen xuất hiện, bắt đầu chậm rãi di chuyển, chậm rãi che lấp mặt trăng tròn trên cao...
“Đến rồi!”
Đôi mắt Đại Tế Tư lóe sáng, cười khàn khàn nói: “Trời cũng giúp chúng ta, thật là trời cũng giúp chúng ta, ha ha ha...”
Bốn phương tám hướng, mấy lão giả Bắc Chu lập tức kết thủ ẩn, thôi thúc đại trận.
Toàn bộ đại trận lập tức bắt đầu phát ra tia máu màu đỏ quỷ dị, lan tỏa từng trận mùi máu khó tả, tiếp theo một đám văn tự đỏ thần bí rực rỡ thoáng chốc hiện ra trên đại trận.
Toàn bộ hẻm núi thoáng chốc trở nên âm u quỷ dị.
Gió lạnh hú vang, ù ù rung động, mùi máu lan khắp bốn phía.
Cứ như thoáng chốc đã liên kết không gian bí ẩn nào đó...
Sâu trong hẻm núi, ánh đen lóe lên, không gian mơ hồ, có vẻ như có cặp mắt quỷ dị lóe sáng, kế tiếp liên tục không ngừng là từng đôi mắt quỷ dị yêu dã sáng lên, cực kỳ đáng sợ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận