Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 410: Vượt Qua! 3

"Dần Hổ tiên sinh cẩn thận, Ma Sơn Lão Yêu chính là Thánh Linh bát trọng phản tổ, chỉ kém một bước nữa là bước vào Thánh Linh Viên Mãn." Sắc mặt Sư tiên sinh biến ảo, vội vàng nhanh chóng mở miệng. Thánh Linh bát trọng phản tổ, ở cả Kỳ Lân thành cũng là không thấy nhiều. Là một nhân vật trong đám ác nhân.
Bọn họ không nghĩ tới tại loại thời khắc mấu chốt này, Ma Sơn Lão Yêu lại dám xuất hiện, xem ra toàn bộ Kỳ Lân thành quả thật đã loạn đến cực hạn. Bạch Vân Tự và Kim Quang tông đã bước đầu mất đi năng lực kiểm soát của Kỳ Lân Thành. Nếu không sẽ không cho phép loại lão quái này lộ diện trong thành.
"Người trẻ tuổi, đem nam hài kia giao cho lão phu, lão phu có thể coi như tối hôm nay chuyện gì cũng không có xảy ra, bằng không, ngươi biết kết cục của mình." Trong kiệu đen kịt truyền đến thanh âm âm lãnh mà khàn khàn, chậm rãi quanh quẩn ở bốn phía, tràn ngập một loại tự tin cùng bá đạo khó tả.
‘’Ma Sơn Lão Yêu?’’ Giang Thạch bỗng nhiên nở nụ cười trên mặt, áo bào thổi quét, miệng nói ra: "Đêm nay ngưu quỷ xà thần thật đúng là đủ nhiều, nhưng muốn đoạt người từ trong tay ta, ngươi, không đủ tư cách!"
"Lão phu không đủ tư cách?" Trong kiệu đen phát ra tiếng cười khàn khàn nhàn nhạt, nói: "Thật sự là có chút ý tứ, không biết đã bao nhiêu năm không có người dám cùng lão phu nói như vậy a.‘’
"Xem ra đêm nay người tới đã không sai biệt lắm, hẳn là không có những người khác còn chưa tới đi." Giang Thạch không có tiếp tục để ý tới tồn tại trong kiệu, hai tay chắp sau lưng, một đôi ánh mắt quét về nóc nhà bốn phương tám hướng, đem tất cả mọi người thu vào đáy mắt.
Theo tầm mắt của hắn đảo qua, tứ phương chư cường, sắc mặt đám người khẽ biến, trong lòng thầm rùng mình, có loại cảm giác như bị kim đâm khắp cơ thể.
Dần Hổ này có ý gì? Chẳng lẽ còn có át chủ bài gì?
"Người trẻ tuổi, ta không muốn nói nhảm với ngươi, giao người đi." Ma Sơn Lão Yêu tiếp tục bình thản mở miệng. Trong giọng nói có một tia bá đạo không thể nghi ngờ.
Giang Thạch nở nụ cười, trong ánh mắt chứa chút châm chọc, nói: "Giao người? Ngươi cũng phải có thể tiếp được mới được."
Bùm! Đột nhiên, Lôi Hải vạn trượng từ trong cơ thể hắn ngang nhiên bộc phát. Lôi điện khủng bố vô biên vô hạn dưới sự khống chế của Giang Thạch, trực tiếp bùng nổ về phía cỗ kiệu đen kịt phía trước cùng cường địch bốn phương tám hướng.
Lôi mang chớp động, tử quang rực rỡ.
Bốn phương tám hướng đều run rẩy dữ dội.
Giống như một cơn thịnh nộ khủng khiếp của thần sấm.
Cường địch tứ phương cùng Ma Sơn Lão Yêu trong kiệu đều không khỏi biến sắc, phát ra tiếng kinh hô, cảm giác được áp lực giống như diệt thế đánh tới.
Thiên phú: Bôn Lôi!
Ầm ầm ầm ầm!
Lôi điện vô tận cuồn cuộn không ngừng từ trong cơ thể Giang Thạch bắn nhanh ra ngoài, hoàn toàn bao phủ khu vực này.
Không chỉ vậy!
Đáng sợ hơn là,
Thân hình Giang Thạch ở trong Lôi Hải trở nên cực kỳ cao lớn, quanh thân lóe ra hào quang màu đồng cổ, thân hình giống như yêu thú khổng lồ, nhanh chóng phình to biến lớn, phóng về phía cỗ kiệu màu đen phía trước.
Trong lôi điện vô tận, chiếc kiệu màu đen ban đầu đã nhanh chóng nổ tung, trở nên tàn tạ không chịu nổi, người giấy khiêng kiệu bốn phía cũng phát ra tiếng thét chói tai, nhao nhao nổ tung.
Một người mặc hắc bào, mặt như bộ xương khô, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, phát ra thanh âm chói tai, nhào tới từ trong hắc kiệu tàn tạ, mười ngón tay kinh khủng giống như quỷ trảo, cực nhanh đánh tới của thân thể Giang Thạch.
Gương mặt Giang Thạch phát lạnh, một loại lực lượng khủng bố vô hình trong nháy mắt bộc phát ra từ trong thân thể của hắn.
Áp chế tất cả kình lực!
Thiên Phú: Tỏa Long!
Ầm ầm ầm ầm!
Âm thanh khủng khiếp, đinh tai nhức óc.
Thân hình Giang Thạch tựa như ma ảnh khổng lồ, mang theo khí tức đáng sợ vô biên, nhanh chóng đánh giết về phía thân thể Ma Sơn Lão Yêu.
Ma Sơn Lão Yêu nhất thời phát ra tiếng kêu hoảng sợ, sắc mặt kinh hãi, dưới lực lượng nhục thân cuồng bạo của Giang Thạch cảm giác được bản thân tựa như hóa thành một chiếc thuyền nhỏ trong cuồng phong sóng biến vô tận.
"Đừng..."
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Dưới công kích cuồng bạo, xương cốt nổ tung, huyết nhục bay múa đầy trời.
Đường đường là Ma Sơn Lão Yêu, trực tiếp bị Giang Thạch loạn quyền đánh thành trăm mảnh.
Cường địch bốn phương tám hướng, dưới Lôi Hải bao trùm nhao nhao kinh thanh kêu to, từng từng người liều lĩnh thoát đi nơi này.
‘’Ma Sơn Lão Yêu đã chết!’’
"Đi mau!"
"Rút lui!"
Tiếng gầm hỗn loạn, bóng người hoảng loạn thoát đi.
Lôi điện rực rỡ.
Tất cả diễn dịch thành một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
Trực tiếp để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu Thập Nhị Hoàng Tử còn nhỏ.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Trong sân tiểu viện hoàn toàn yên tĩnh lại.
……
Mặt trời mọc.
Trận chiến đêm qua như chưa từng xảy ra.
"Kỳ hạn mười ngày đã đến, đã đến lúc giao Thánh Linh Đan cho ta." Thanh âm bình thản của Giang Thạch vang lên trong sân. Cơ thể đã trở lại kích thước bình thường. Dù vậy, vẫn toát ra uy áp như một tòa thần nhạc.
"Dần Hổ tiên sinh yên tâm, ngay lập tức sẽ có cao thủ hoàng thất đến đón chúng ta, đến lúc đó Thánh Linh Đan sẽ giao cho ngài." Đồng Vô Song vội vàng mở miệng.
"Dần Hổ tiên sinh yên tâm, Thánh Linh Đan chắc chắn sẽ giao cho ngài." Nam hài cũng vội vàng nói.
Giang Thạch nhíu mày, cuối cùng vẫn không nhiều lời mà lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc lâu sau, bốn phía cuối cùng cũng truyền đến động tĩnh. Nhiều cao thủ nhanh chóng lướt qua.
"Chẳng lẽ là Thập Nhị gia?" Có người kêu lên.
"Vương hộ vệ sao? Ta ở chỗ này!" Hai mắt Thập Nhị hoàng tử sáng lên, vội vàng quát.
Bóng người bốn phía chớp động, từng đạo bóng người cường đại nhanh chóng hạ xuống, vẻ mặt giật mình, nhìn về bốn phương tám hướng, nội tâm chấn động.
Cao thủ! Trên mặt đất có rất nhiều thi thể cao thủ! Bỗng nhiên, trong lòng bọn họ hoảng hốt, nhìn về phía một cái đầu lâu khô quắt dưới đất.
Đó là... Ma Sơn Lão Yêu? Sao có thể thế được?
Một nữ tử cầm đầu nhịn xuống rung động trong lòng, nhanh chóng vọt tới, ôm quyền bái lạy, "Thuộc hạ gặp qua Thập Nhị gia, thuộc hạ đến muộn, mong điện hạ thứ tội!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận