Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 405: Người Của Hoàng Thất! 3

"Sư tiên sinh yên tâm, ta đã có mấy lần giao dịch cùng bọn họ, hẳn là đáng tin cậy." Lệnh Hồ chưởng quỹ đáp lại.
"Hừ, cái gì gọi là hẳn?” Tên lão giả sắc mặt đen thui bên cạnh phát ra hừ lạnh, giống như là Hồng Chung Đại Lữ, chấn động lòng người, nói, "An nguy của Thập Nhị gia liên quan trọng đại, tuyệt không thể để cho hắn rơi vào trong tay một ít kẻ xấu, nếu là nhờ vả không đúng người, Lệnh Hồ chưởng quỹ, ta và ngươi đều khó thoát khỏi cái chết."
"Cái này... bây giờ đã không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể như thế." sắc mặt Lệnh Hồ chưởng quỹ biến ảo.
Sắc mặt Giang Thạch đạm mạc, không nhúc nhích, nhìn về phía hai tên lão giả này.
Một vị Thánh Linh lục trọng phản tổ! Một vị Thánh Linh thất trọng phản tổ! Nhìn như cường đại, kỳ thực cũng bất quá là việc một hai chưởng của hắn.
"Lệnh Hồ chưởng quỹ, xem ra ngươi bên này vẫn chưa thống nhất được ý kiến, chờ các ngươi bàn bạc xong lại liên lạc với ta đi. Miễn cho có vài người tới chỗ ta, còn muốn âm dương quái khí."
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng, chậm rãi truyền ra.
Thần Long, Tý Thử, Sửu Ngưu bên cạnh đều cười lạnh không thôi.
Người trong hoàng thất thì thế nào?
Thật sự cho rằng mình cao cao tại thượng?
Chúa công bọn họ xưa nay làm việc chưa bao giờ quản thân thận, chỉ quản thực lực.
"Sư tiên sinh, Đồng tiên sinh, vẫn là đi theo bọn họ thôi, Lệnh Hồ chưởng quỹ bên này đã bại lộ, không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa."
Bỗng nhiên, nam đồng bảy tám tuổi lên tiếng.
Một đôi mắt to màu đen chủ động nhìn về phía Giang Thạch.
Sư tiên sinh, Đồng tiên sinh vốn còn muốn nói thêm gì đó nhưng cũng chỉ phải khom người đáp ứng.
"Vị Dần Hổ tiên sinh này, kính xin ngươi thực hiện lời hứa, bảo vệ tốt chúng ta, sau khi chuyện thành, Thánh Linh Đan nhất định sẽ giao tới trong tay của ngươi."
Nam đồng kia mở miệng nói.
"Ừm, đi thôi."
Ngữ khí Giang Thạch bình tĩnh, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Nam đồng cùng hai tên lão giả bên cạnh không nói hai lời, lúc này đi theo.
Không lâu sau, Giang Thạch trực tiếp đưa ba người tới chỗ ở của mình, bình thản nói: "Từ hôm nay trở đi, các ngươi cứ ở chỗ ta đi, không có chuyện gì khác đừng tới quấy rầy ta."
"Sống ở đây?"
Sư tiên sinh nhíu mày, nhìn về phía tiểu viện không lớn, nói, "Cái này cũng quá đơn sơ?"
"Sư tiên sinh, không cần nhiều lời, ta có thể ở."
Nam đồng nói.
"Thiếu chủ, ta chỉ sợ ngươi bị kẻ xấu khi dễ."
Sư đầu nhân sắc mặt biến ảo, nhìn thoáng qua Giang Thạch.
"Yên tâm, ta tin tưởng Dần Hổ tiên sinh sẽ không."
Nam đồng mở miệng.
"Vâng, thiếu chủ."
Sư tử cung kính đáp lại.
Giang Thạch cũng không có tiếp tục để ý tới bọn họ, đưa bọn họ vào trong một căn phòng, trực tiếp chuẩn bị trở về phòng mình, tiếp tục nói: "Còn có một việc các ngươi nhớ kỹ, gian phòng của ta nghiêm cấm các ngươi xông vào, đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi trước, phàm là dám chủ động tiến vào, cũng đừng trách ta không giảng đạo nghĩa."
"Ngươi!"
Sắc mặt Sư tiên sinh, Đồng tiên sinh khẽ biến, rất nhanh phát ra tiếng hừ lạnh không vui, hung hăng phất tay áo.
Nhưng dưới sự trấn an của nam đồng, bọn họ cũng không tiện trở mặt mà rất nhanh tìm một căn phòng khác, thu dọn cho nam đồng.
Trong phòng.
Giang Thạch đem mấy rương tài liệu mới đến tay vào bên trong, bàn tay vung lên, lệnh đám người Thần Long, Sửu Ngưu lui ra, sau đó ngón tay lắc lư giới chỉ.
"Huyền Đạo Tử, thương thế của ngươi khôi phục như thế nào?"
Xì xì!
Bạch quang mông lung trên giới chỉ, tản ra từng trận linh hồn lực hùng hậu.
"Đã khôi phục không sai biệt lắm, nhờ có【 Cửu Long Hóa Tâm Thảo 】 của ngươi nếu không lúc này lão phu vẫn phải trong trạng thái trọng thương!"
Thanh âm già nua của Huyền Đạo Tử chậm rãi truyền ra.
"Ừm, nếu vậy, có thể xây dựng trận đài không?"
Giang Thạch hỏi.
"Có thể."
Huyền Đạo Tử gật đầu, nói: "Nhưng cần thời gian, không cho phép người nào quấy rầy."
"Yên tâm, có ta hộ pháp, tuyệt đối sẽ không có ai quấy rầy."
Giang Thạch đáp lại.
"Vậy thì tốt."
Thanh âm Huyền Đạo Tử vang lên, triệt để đi ra khỏi giới chỉ, trên người bạch quang mông lung, khí tức mờ ảo, rõ ràng trở nên càng thêm ngưng thực so với trước.
Hắn nhìn chăm chú vào tài liệu trong mấy cái rương, nói ra: "Còn thiếu một ít nền tảng xây dụng đại trận, tùy tiện vận chuyển một ít đá từ bên ngoài tới là được."
"Dễ nói."
Giang Thạch gật đầu.
Hắn lại gọi tới Bát Đại Tướng Thần, bắt đầu phân phó mấy người, để mấy người đi vận chuyển tảng đá.
Mấy người không nói hai lời, lập tức nhanh chóng hành động.
...
Thời gian trôi qua.
Thời gian sau đó, vẫn bình an vô sự.
Ngoại trừ mỗi đêm trong thành đều truyền đến đủ loại động tĩnh bên ngoài, nơi này của Giang Thạch cũng không có bất kỳ ngoài ý muốn phát sinh.
Sau khi mấy người Thần Long vận chuyển đá đến, Huyền Đạo Tử liền trốn ở trong phòng bắt đầu bí mật xây dựng đại trận.
Cứ như vậy, đã là bảy tám ngày trôi qua.
Nhưng, nên tới cuối cùng vẫn là tới.
Vào đêm thứ chín.
Sư tiên sinh, Đồng tiên sinh vốn luôn trốn ở trong phòng đột nhiên mở hai mắt, lộ ra vẻ cảnh giác, sau đó Sư tiên sinh không chút nghĩ ngợi, trong nháy mắt thân hình phóng lên cao, đụng nát nóc nhà, thoáng cái đã rơi ở ngoài nóc nhà.
"Ai?"
Sư tiên sinh quát to.
"Ha ha."
Từng đợt tiếng cười lạnh âm trầm truyền đến từ bốn phía, nương theo từng đợt âm khí nồng đậm, u ám tối nghĩa, đen kịt giống như là có thể tự động thôn phệ ánh sáng phủ đến.
"Sư Nguyên Dã, Đồng Vô Song, các ngươi thật đúng là có thể trốn, hại chúng ta tốn nhiều thời gian như vậy mới có thể tìm tới."
Tiếng cười khàn khàn âm trầm lại truyền đến một lần nữa, mang theo sát khí vô hình.
Cây hòe già trong sân đều đang run rẩy.
Từng chiếc lá nhanh chóng rụng không kiểm soát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận