Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 15: 1 thương quét bay!!

Trong sân.
Xích Hỏa lão đạo thò bàn tay ra, không ngừng chạm vào xương cốt quan trọng trên người Giang Thạch, dần dần nhíu mày, theo bản năng sờ về phía chòm râu của mình.
-Đáng tiếc, đáng tiếc......
Trong miệng hắn liền nói đáng tiếc, ước chừng qua hồi lâu, mới bùi ngùi thở dài.
Thật sự không nghĩ tới, Giang Thạch một cái mầm mống trời sinh thần lực tốt như vậy, ở trên phương diện tư chất rõ ràng vô cùng thê thảm!
Thật sự là thời cũng là mệnh!
-Trưởng lão, thế nào?
Giang Thạch trông mong hỏi.
Xích Hỏa lão đạo cười khổ trong lòng, nhìn thoáng qua Giang Thạch, miễn cưỡng cười vui, nói: "Tư chất của ngươi xác thực không được tốt như mong đợi, bất quá không cần lo lắng, bởi vì cái gọi là 【 trên đời không việc khó, chỉ sợ người không có tâm 】!
Tập võ không nhất định phải có tư chất tuyệt hảo, chỉ cần ngươi chịu kiên trì, cho dù tư chất yếu kém, cũng nhất định sẽ có thành tựu, chính như Lục đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy bây giờ trên giang hồ, năm đó lúc Lục đại hiệp còn trẻ, chính là tư chất cực kém, người khác luyện một năm, hắn thường thường phải cần bảy tám năm.
Nhưng một người như vậy, cuối cùng lại thành tựu danh tiếng tuyệt đỉnh đại hiệp, bước vào Võ Thánh đỉnh phong, có thể thấy được tư chất cũng không ý nghĩa tất cả."
Lục đại hiệp?
Giang Thạch thầm nói trong lòng.
Nói không phải như cũ vẫn là tư chất không được?
-Vâng, trưởng lão.
-Ừm, bây giờ ta chính thức truyền [Chân Vũ Cương Kình] cho ngươi.
Xích Hỏa lão đạo miễn cưỡng cười nói.
Hắn trực tiếp bày ra tư thế ở trong sân, bắt đầu truyền thụ từng chiêu cho Giang Thạch.
Chân Vũ Cương Kình tổng cộng hai mươi bốn động tác, liên miên cùng một chỗ, mỗi một động tác đều cao thâm tối nghĩa, một khi luyện thành toàn bộ, có thể trực tiếp ngưng luyện thành cương kình ở trong cơ thể.
Loại cương kình này mạnh hơn nhiều so với cương kình người tập võ bình thường luyện ra, lực phá hoại càng lớn.
Một quyền đánh ra, có thể đem địch nhân tiêu diệt từ trong ra ngoài.
Là một môn tuyệt học chuyên phá nội công.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua.
Sau một đêm, Giang Thạch rốt cục luyện tập qua toàn bộ 24 động tác của môn này.
Ngoài ra.
Xích Hỏa lão đạo còn truyền thụ thêm một môn thương pháp cho Giang Thạch.
Môn thương pháp này tên là Phá Long Thương, đi theo con đường bá đạo uy mãnh, vốn là phải phối hợp với võ giả có kình lực lớn mới có thể phát huy ra uy lực cực lớn.
Nhưng dưới tình huống thần lực trời sinh của Giang Thạch, cho dù không luyện ra kình lực, vẫn có thể phát huy uy lực không tầm thường.
"Giang Thạch, tiếp theo ngươi chỉ cần hảo hảo luyện thuần thục là được, chờ lúc nào ngươi luyện ra cương kình, lúc đó lại đến tìm ta, đến lúc đó ta sẽ truyền thụ cho ngươi những tuyệt học khác."
Xích Hỏa lão đạo cười nói.
-Vâng, trưởng lão.
Giang Thạch mở miệng.
-Ừ.
Xích Hỏa lão đạo nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng vẫn âm thầm tiếc hận.
Trở lại sân, Giang Thạch đầu tiên là ăn một bữa sáng, sau đó cầm lấy đại thương, lập tức tu luyện【 Phá Long Thương 】 cùng 【 Chân Vũ Cương Kính 】ở trong sân.
Bất tri bất giác lại là ba ngày trôi qua.
Khí lực của Giang Thạch vẫn tăng lên mỗi ngày, trực tiếp đạt tới 5600 cân.
Mà rốt cục vào hôm nay, Xích Diễm quân bắt đầu thay đổi trạng thái phòng ngự.
Đại lượng quân sĩ từ xa mà tới, trùng trùng điệp điệp, đỏ thẫm một mảnh, có chừng mấy ngàn người.
Ngoài ra, bên trong còn xen lẫn mấy trăm vị nhân sĩ giang hồ mặc đủ loại phục sức.
Nhóm nhân mã này vừa đến, Hùng Khai Sơn liền hấp tấp nhanh chóng vọt tới, sắc mặt mừng rỡ, cung kính hành lễ nói: "Thuộc hạ Hùng Khai Sơn, bái kiến Tả tướng quân!"
Đứng lên!
Trên chiến mã ngồi một nam tử trung niên mặt đen như sắt, thân hình thô kệch, cầm một thanh đại quan đao trong tay, mặt đầy râu quai nón, tóc đen nhánh.
Vừa mới xuất hiện, một đôi mắt hổ liền quét về hướng đám người, mở miệng nói: "Ngươi viết thư cho tổng binh, chúng ta đều biết, cái nào là Giang Thạch, đứng ra cho ta xem một chút!"
"Vâng, Tả tướng quân.’’
Hùng Khai Sơn vội vàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Giang Thạch, quát khẽ: "Giang Thạch, mau tới đây!’’
Sắc mặt Giang Thạch khẽ động, trực tiếp từ đi ra trong đám người, chắp tay nói: "Bái kiến tướng quân!"
-Ngươi? Ngươi chính là Giang Thạch? Chém đầu mấy trăm người?
Tả tướng quân nhíu mày, đánh giá Giang Thạch, nói: "Mẹ nó, người gầy như que củi, da bọc xương, chẳng lẽ là đang đùa giỡn lão tử?"
-Tướng quân, Giang Thạch thật sự trời sinh thần lực......
Hùng Khai Sơn vội vàng mở miệng.
-Trời sinh thần lực?
Tả tướng quân lộ ra cười lạnh, quát: "Lão tử cũng chưa từng thấy qua người trời sinh thần lực, cho hắn một thanh đao, thử xem tiểu tử này!"
Thương một tiếng, một vị phó tướng bên cạnh rút ra một thanh đao trực tiếp ném cho Giang Thạch, sau đó xoay người xuống ngựa, tiếp nhận một thanh đao khác, mặt cười lạnh, nhìn về phía Giang Thạch.
-Ta ngược lại muốn thử một lần, tu vi của ta cũng không cao, Nhập Kình quan thứ bảy, nhìn xem ngươi có thể đỡ được mấy chiêu của ta?
Hắn tiến về phía trước.
Xích Hỏa lão đạo cùng một đám đệ tử Chân Võ Quan lập tức biến sắc.
-Tướng quân khoan đã, Giang Thạch còn chưa luyện ra kình lực...
Xích Hỏa lão đạo vội vàng mở miệng.
-Yên tâm, không chết được, chỉ là thử xem tiểu tử này thôi, theo ta thấy, tiểu tử này chẳng qua là các ngươi nói ngoa thôi.
Tả tướng quân lãnh khốc nói.
Giang Thạch lại nhìn trường đao trong tay, nhíu mày, nhẹ nhàng huy động, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng nói không nên lời, tiện tay ném xuống đất, nói: "Lưỡi đao này quá nhẹ, ta không thích.’’
-Tiểu tử, ngươi có ý gì?
Phó tướng đối diện dừng bước, mở miệng quát.
Tả tướng quân cũng nhướng mày, nhìn về phía Giang Thạch.
Giang Thạch xoay người lại, hướng về gian phòng đi đến, nói: "Ta vẫn là thích dùng binh khí của mình!"
Dưới ánh mắt chăm chú của một đám quân sĩ. Giang Thạch trực tiếp lấy khẩu tấn thiết trường thương từ trong phòng của mình ra, nhẹ nhàng vung lên, nói: "Tuy rằng khẩu binh khí này vẫn hơi nhẹ, nhưng so với yêu đao của ngươi thì tốt hơn.’’
-Hừ, không biết tốt xấu, tiểu tử, ngươi chuẩn bị tốt chưa?
Vị phó tướng Nhập Kình quan thứ bảy kia hừ lạnh một tiếng, con ngươi giống như là báo săn, nhìn chằm chằm Giang Thạch, quát: "Chuẩn bị tốt, ta cần phải động thủ!"
-Đến đây đi!
Giang Thạch mở miệng.
Ánh mắt Vị phó tướng kia phát lạnh, khí tức trên người đột nhiên dâng trào, bàn chân vừa đạp, toàn bộ thân thể trực tiếp cực nhanh nhào tới hướng Giang Thạch, một đao lập tức bổ xuống, không khí đều đang phát ra tiếng nổ vang chói tai.
Tinh quang trong mắt Giang Thạch bạo lóe, luân động trường thương, trực tiếp hung hăng quất qua một chiêu, trường thương còn chưa rút qua, kình phong khủng bố bén nhọn cũng đã gào thét mà ra trong nháy mắt.
Phó tướng đang điên cuồng bổ tới sắc mặt biến đổi, trong nháy mắt cảm giác được một loại nguy cơ nồng đậm, lông tơ toàn thân dựng đứng, vội vàng liều lĩnh nhanh chóng thu hồi đao ngăn cản.
Đang!
Một tiếng chói tai vang lên, Hỏa tinh bắn tung tóe.
Yêu đao trong tay vị phó tướng kia bị quét ngay bay tại chỗ, vọt lên thật cao, nện ở xa xa.
Vị phó tướng kia thì giống như là bị xe tải đụng phải, nhịn không được lảo đảo rút lui, đạp đạp rung động, toàn bộ lòng bàn tay trong nháy mắt máu tươi đầm đìa, hổ khẩu nứt ra, quả thực không dám tin.
-Sao có thể thế được?
Hắn giống như gặp quỷ nhìn về phía Giang Thạch.
-Phục không?
Giang Thạch hét lớn, đem tấn thiết đại thương cắm vào mặt đất, cảm giác nhẹ bẫng không cần tốn nhiều sức.
Toàn trường tĩnh mịch.
Những quân sĩ Xích Diễm quân đi theo Tả tướng quân đều hít vào khí lạnh, không thể tưởng tượng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận