Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 599: Phục! Chúng Ta Đều Phục Rồi! 3

Bốn vị pháp vương cũng gầm lên một tiếng, toàn thân nhập trận, nhanh chóng hóa thành một phần của đại trận, trong chốc lát toàn bộ hắc thủy triều giống như sống lại.
Sóng to gió lớn, sóng lớn vỗ bờ.
Đêm toàn bộ không gian đều nhuộm thành màu đen.
"Ừm?"
Giang Thạch không nhịn được nhíu mày, nhìn về phía trận pháp trước mặt.
Chẳng lẽ muốn bắt hắn đánh một trận sao?
"Giang tiểu hữu, đây là cách nhanh nhất, ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi phá vỡ đại trận của bọn hắn là có thể danh chính ngôn thuận trở thành tông chủ, đến lúc đó điển tịch, các loại tài nguyên trong tông, ngươi đều có thể tùy ý sử dụng, với thực lực của ngươi, muốn phá trận, hẳn là không khó chứ."
Tà Thiên Nguyên không nhịn được lên tiếng nói.
"Được."
Giang Thạch nhẹ nhàng gật đầu, cũng không từ chối, ánh mắt nhìn về phía trận pháp trước mặt, trên mặt lại không khỏi xuất hiện một tia quỷ dị.
Thiên phú Tỏa Long của hắn, có thể tự động áp chế tất cả kình lực của võ giả cấp thấp.
Trận pháp của đám người này trong mắt người khác có vẻ thâm sâu huyền diệu, có lẽ có thể giam cầm cao thủ Huyết Đan cảnh bình thường, nhưng trước mặt hắn, lại như một tờ giấy, vừa đụng liền nát.
Nghĩ đến đây, Giang Thạch lộ ra nụ cười khẽ, lập tức bước lên, tiến về phía hắc thủy triều trước mặt.
"Đại trận vận hành, Tà Hải vô lượng!"
Độc vương Âu Dương Hàn gầm lên.
Toàn bộ đại trận đột nhiên trở nên cuồn cuộn, sóng to gió lớn, ‘’Ùng Ùng Ùng’’ lao về phía thân thể của Giang Thạch, đồng thời ẩn chứa trong đó còn có vô số loại kịch độc đáng sợ, trực tiếp lao nhanh về phía thân thể của Giang Thạch.
Độc Vương nở nụ cười nham hiểm.
Thái thượng trưởng lão muốn đề cử người khác lên làm tông chủ, quả thực si tâm vọng tưởng!
Ít nhất cũng phải hỏi ý kiến của Độc Vương hắn có đồng ý hay không?
Tuy nhiên!
Oanh!
Giang Thạch mặt không đổi sắc, chân không hề động đậy, bàn tay khổng lồ đã vỗ qua, quét tan lớp sương đen, giáng xuống thân thể của từng tên đường chủ trong đại trận, phát ra tiếng nổ vang ầm ầm.
Bùm bùm bùm!
Oanh!
Trong đại trận, tiếng nổ, tiếng rên rỉ vang lên, máu bắn tung tóe, từng bóng người giống như bao tải rách, bắt đầu từ bên trong hắc thủy triều này bay ra ngoài.
Đại trận trong mắt Giang Thạch chẳng khác gì hư vô.
Những đường chủ giống như búp bê, liên tục kêu la thảm thiết, xương cốt gãy nát, bay đi không biết bao xa.
Ngay cả phía bốn vị pháp vương cũng nhanh chóng nhận ra bất thường, sắc mặt biến đổi.
Nhưng Giang Thạch đã sớm không cho bọn hắn cơ hội nào.
"Không tuân theo mệnh lệnh của tông môn, dù thực lực có cao đến đâu cũng tuyệt đối không thể giữ lại, mang ý đồ phản loại, chỉ có một con đường chết!"
Giang Thạch mặt đầy dữ tợn, ra tay tàn nhẫn, đối với những đường chủ khác hắn chỉ là quét qua một kích tượng trưng, nhưng đối với bốn vị pháp vương thì trực tiếp hạ sát thủ.
Oanh!
‘’A!’’
Độc vương Âu Dương Hàn bị một quyền của hắn nên đến thân thể nổ tung, sương máu bắn tung tóe, phát ra tiếng thét chói tai, chỉ còn lại một viên huyết đan, lộ ra vẻ kinh hoàng, chưa kịp phản ứng lại, viên huyết đan đã bị Giang Thạch chộp trong tay, bóp nát.
Sau đó là Phong Vương Tả Xâm, cũng bị một quyền đánh vỡ đầu, huyết đan đều nổ tung, kinh hoàng kêu lên, linh hồn bất chấp tất cả chạy trốn ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, Thổ vương Triệu Đức Cương cũng kinh hoàng vô cùng, hắn là người đầu tiên nhận ra điều bất thường, vội vàng nhanh chóng chui xuống đất chạy trốn, kết quả cả mặt đất đều bị Giang Thạch đấm thủng.
‘’Rầm’’ một tiếng, khu vực mặt đất đột nhiên xuất hiện một hố sâu vô cùng lớn, vô số cát vàng bay loạn xạ, chỉ riêng lực chấn động đã giống như động đất cấp mười.
Cuối cùng chỉ còn lại Hỏa vương Ứng Huyền, khuôn mặt trắng bệch, vội vàng như điên cuồng chạy ra khỏi đại trận, kinh hãi kêu lên, "Thái thượng trưởng lão cứu mạng!"
Tà Thiên Nguyên sắc mặt biến đổi, cũng đột nhiên nhận ra điều bất thường, trong lòng kinh hãi, gầm lên một tiếng, cơ thể vội vàng lao ra.
"Giang Thạch dừng tay!"
Hắn vung ra một chưởng.
Oanh!
Thiên địa nổ tung.
Toàn bộ không gian trong nháy mắt bị xé toạc, hỗn loạn, xuất hiện vô số dòng chảy không gian, ù ù vang lên, thiên địa như bị đánh cho sụp đổ.
Tà Hải đại trận ban đầu bị đánh cho nổ tung, từng bóng người bay loạn xạ, phun máu, rơi xuống nơi xa, vô cùng thê thảm.
Giang Thạch và Tà Thiên Nguyên lùi lại cùng một lúc.
Giang Thạch chỉ lùi lại ba bước, nhưng Tà Thiên Nguyên lùi lại bảy tám bước, bàn tay run rẩy, mặt đầy kinh hãi, trợn to mắt nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt, chỉ cảm thấy cả trái tim càng đập càng đập mạnh.
Giang Thạch này!
Ra tay cũng quá độc ác!
Hắn sao có thể như vậy?
"Giang Thạch, ngươi sao lại ra tay tàn độc như vậy?"
Tà Thiên Nguyên giận dữ gầm lên.
"Tà tiền bối, ngươi nên biết quyền cước không có mắt, ta cũng không thể khống chế được." Ánh mắt Giang Thạch lóe lên, bình thản nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận