Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 677: Huyết Nhục Tu La 3

"Sao? Vẫn không muốn nói?"
Giang Thạch cau mày.
"Đừng, ta nói, ta nói."
Khôn Thái đột nhiên hoảng sợ hét lên, "Huyết Nhục Tu La là thứ vô cùng thần bí và cường đại bên ngoài Hồng Hoang Đại Sơn, thời kỳ viễn cổ, có một vị cường giả vô song thân thể vỡ nát, rải rác khắp thiên địa, huyết nhục trải qua vô số năm mà bất di bất diệt, sau đó được các chủng tộc lớn của chúng ta thu được, mỗi một khối huyết nhục đều sở hữu lực lượng không thể tưởng tượng được, chỉ cần dung nhập tinh huyết của bản thân vào loại huyết nhục này, cho dù sau này bị người khác giết chết, cũng có thể sống lại, đây chính là Huyết Nhục Tu La!"
“Là thứ ngươi đang đeo sau lưng?”
Giang Thạch nheo mắt.
“Đúng vậy.”
Khôn Thái hoảng sợ đáp lời, vội vàng tháo bao khỏa xuống, lấy Huyết Nhục Tu La bên trong ra, chỉ thấy bề ngoài nó đỏ rực, nhấp nhô, như có ý thức riêng.
“Bọn hắn sống lại thế nào? Chỉ cần chờ đợi là có thể sống lại?”
Mắt Giang Thạch hiện lên một chút không thể tưởng tượng nổi, nói, "Ngươi đang gạt ta đúng không? Tính toán, vẫn là để ta sưu hồn ngươi a."
“Không, ta không lừa ngươi!”
Khôn Thái vội vàng hoảng hốt kêu lên, "Chỉ cần giết một số sinh linh, tưới máu của bọn hắn lên khối huyết nhục này là có thể khiến bọn hắn sống lại, người sống lại càng nhiều, thì cần càng nhiều máu tươi để tế tự!"
“Ồ?”
Ánh mắt Giang Thạch lóe lên, "Vậy cho nên, thứ này cần phải hấp thụ đủ huyết tinh mới có thể khởi động năng lực phục sinh? Vậy thực lực sau khi sống lại sẽ thế nào?”
“Thực lực sau khi sống lại không khác gì so với trước đây.”
Khôn Thái hoảng hốt nói.
“Thực sự là cổ quái.”
Giang Thạch lẩm bẩm, đột nhiên đưa tay ra, nói, "Giao nó cho ta, để ta tới xem!”
“Được, được.”
Khôn Thái giọng run run, không dám chần chừ, lập tức đưa khối Huyết Nhục Tu La trong tay cho Giang Thạch.
Giang Thạch nhận lấy, cẩn thận cảm nhận.
Chỉ cảm thấy vật này cầm trên tay rất nhẹ, cơ bắp trên đó nhúc nhích, ướt át, mềm mại, có một cảm giác kỳ quái khó tả.
Đột nhiên, hắn nhìn sang thi thể Mãng Phong bên cạnh, nói, "Lấy khối Huyết Nhục Tu La trên người hắn cho ta.”
“Vâng, vâng.”
Khôn Thái liên tục đáp lời, lập tức quay người, lấy khối Huyết Nhục Tu La trong bao khỏa từ sau lưng Mãng Phong ra, vô cùng cẩn thận đưa cho Giang Thạch.
Giang Thạch nhận lấy khối huyết nhục này, chỉ cảm thấy nó cũng nhẹ bỗng, dính dính, như không có trọng lượng.
Đột nhiên, hắn nhíu mày, nói, "Hai khối huyết nhục này không thể dung hợp sao?”
“Không thể dung hợp được, chúng ta đã thử vô số cách, nhưng đều vô dụng.”
Khôn Thái vội vàng nói.
“Phải không? Vậy chẳng lẽ không ai luyện hóa được thứ này?”
Giang Thạch nheo mắt, nói, "Đám dị tộc các ngươi không phải thích ăn thịt người sao? Chauw ai thử ăn nó sao?”
“Cái này...tự nhiên là có người đã ăn, nhưng thứ này vô cùng kỳ quái, bất kể ai ăn vào cũng không thể tiêu hóa, cuối cùng vẫn sẽ từ trong cơ thể bài tiết ra.”
Khôn Thái nhanh chóng giải thích, "Nó giống như một thứ không thuộc về thế giới này vậy, sự tồn tại của Huyết Nhục Tu La, nhất định là một cấm kỵ vô cùng đáng sợ!"
“Nhìn như vậy thì đúng là cấm kỵ.”
Lòng Giang Thạch cuộn trào.
Trên đời này thế mà còn có thứ kỳ quái như vậy!
Thật là bất khả tư nghị!
"Trong tộc các ngươi có bao nhiêu thứ này?"
"Ta cũng không biết, chỉ biết là rất ít, mỗi phần đều là chí bảo chỉ có thể ngộ không thể cầu, hai phần này cũng là chúng ta mới thu hoạch được cách đây không lâu."
Khôn Thái nhanh chóng đáp lời.
"Thực sự là khổ cực."
Giang Thạch nói.
"Đại nhân khách khí, có thể hầu hạ đại nhân là điều nên làm, đại nhân, nếu không còn việc gì, ta có thể đi được không?"
Khuôn mặt Khôn Thái biến ảo, không nhịn được nói.
"Ừ, đi đi."
Giang Thạch đáp lời.
"Vâng, đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân."
Khôn Thái trở về từ cõi chết, trong lòng thật không dám tin, vội vàng quay người bỏ chạy, hai mắt nhanh chóng lóe lên một tia oán độc.
Giang Thạch!
Hôm nay không phải là đối thủ của ngươi, không có nghĩa là mãi mãi không phải là đối thủ của ngươi!
Ngươi căn bản không biết Huyết Chiến Minh chúng ta cường đại đến mức nào!
Sẽ có một ngày, ngươi sẽ hối hận vì những gì mình đã làm!
Hô!
Phù!
Một bóng người to lớn lướt qua đầu hắn, bàn tay to lớn đã tóm lấy đầu hắn, nhổ phăng ra, Thiên Phú Phệ Hồn lập tức nuốt chửng hồn phách của hắn.
"Thật xin lỗi, đã nói sẽ tha cho ngươi, nhưng không dễ dàng như vậy."
Giang Thạch lẩm bẩm, ném đầu hắn đi, sau đó lại nhìn hai khối huyết nhục trong tay.
Huyết Nhục Tu La.
Không biết trong Thiên Ma Giáo có ai biết thứ này không?
Huyền Đạo Tử có biết không?
Giang Thạch suy nghĩ, tìm một cái bao khỏa cất hai khối huyết nhục kỳ dị này đi, sau đó lại điên cuồng lao về phía Thiên Ma Tổng Đàn.
….
Bình minh đến.
Vạn đạo ánh sáng rực rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận