Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 270: Hoán Huyết Bát Trọng Thiên! Đại Sát Chiêu! 3

Không chỉ vậy, cái túi lôi này còn chưa chất đầy, trước đó hắn dùng thiên phú Bôn Lôi hấp thu lôi điện đã lại vượt quá giới hạn của cơ thể, nhưng bây giờ cơ thể hắn xuất hiện túi lôi, đẩy cao giới hạn tích tụ lôi điện lên một tầm cao mới.
"Cmn, ta vẫn còn là người sao?"
Giang Thạch kinh hô.
Cái này xem ra hơi bất thường!
Hắn lập tức kích hoạt lôi điện trong cơ thể, lập tức hàng loạt tia tử lôi lóe lên trên lòng bàn tay hắn, xèo xèo rung động, bốc lên từng tầng khí tức hủy diệt xung quanh.
Trên mặt Giang Thạch lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Vận dụng lôi điện so với trước thuần thục hơn nhiều, cơ thể cũng không cảm nhận được bất kì chỗ bất thường nào.
Hắn lại nhìn sang bảng điều khiển.
Chỉ thấy trong danh sách công pháp, Cửu Cực Tâm Pháp đã đổi sang Cửu Cực Lôi Quang Tâm Pháp.
Thiên phú Long Tượng của nhục thân từ hơn 235 vạn cân lên đến... hơn 243 vạn cân.
Minh ngộ trong biển lôi, chỗ tốt cực kỳ rõ rệt.
Giang Thạch thở nhẹ ra, ánh mắt lóe tinh quang, lại ngước nhìn biển lôi trên đầu.
"Tốt, để xem lần này ta có thể tích tụ bao nhiêu lôi điện!"
Hắn lại kích hoạt thiên phú Bôn Lôi, hai tay giơ lên cao, lập tức một loạt tia sét từ trời giáng xuống, tiếng nổ vang đội, nhấn chìm hắn vào bên trong.
Lúc này, hắn giống như một trạm biến áp, lại như một cái cột thu lôi, tất cả các tia sét đánh xuống đều tự động biến mất.
Bảy tám phút sau, cuối cùng đạt đến giới hạn, rên rỉ một tiếng, Giang Thạch nhanh chóng lùi ra.
Nhắm mắt cảm nhận, chỉ thấy bên trong túi lôi đã được chất đầy, ánh sáng rực rỡ, lôi điện cực kỳ ngưng tụ, xèo xèo không ngừng, có một loại cảm giác kì quái khó diễn tả.
"Ha ha ha..."
Giang Thạch trực tiếp cười to, mặc dù miệng mũi bốc khói nhưng hắn vẫn kinh hỉ không nói nên lời.
Minh ngộ trong biển lôi, quả thật không lãng phí thời gian.
Lôi điện tích trữ trong cơ thể hắn, so với lần trước lại nhiều hơn gấp đôi.
Nếu thả ra tất cả một lúc, sức công phá như thế nào, ngay cả chính hắn cũng không dám tưởng tượng.
"Khụ khụ..."
Giang Thạch bỗng ho mấy tiếng, cảm thấy phổi hơi đau, nụ cười biến mất, thân thể lóe ánh sáng trắng, bắt đầu vận dụng thiên phú Quy Nguyên.
Rất nhanh hắn hoàn toàn khôi phục, không đợi lâu, lập tức quay người rời đi.
Mặc dù biết chắn chắn có bí mật trong hẻm núi Lôi Cốc này, nhưng với thực lực bây giờ của mình, còn chưa có tư cách đi tìm tòi bí mật này.
Hôm nay, hắn đã hài lòng vô cùng.
Không cần thiết phải tiếp tục liều mạng!
...
Một ngày sau.
Giang Thạch một lần nữa thuận lợi trở lại Phục Lĩnh Trấn.
Chỉ có điều khi hắn vội vã quay trở lại nơi ở của giáo chủ, rất nhanh nhăn mày, lộ vẻ nghiêm nghị.
Toàn bộ chỗ này quá yên tĩnh.
Không một bóng người!
Im phăng phắc!
"Cao thủ Bắc Chu tới tập kích? Bắt cóc giáo chủ?"
Sắc mặt hắn thay đổi, lập tức nhanh chóng lao ra, chạy thật sâu vào bên trong, rất nhanh dừng lại, thở phào nhẹ nhõm.
Hhông có chuyện gì!
Hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
Phía trước mặt hắn, trong Đại điện, lão giáo chủ Trần Huyền Thiên mặc áo xanh đang đứng đó, bên cạnh là Lý Trường Phong vẫn bộ trường bào trắng.
Chỉ có điều Giang Thạch vẫn phát hiện bất thường.
Tư thế hai người có vẻ cực kỳ không đúng.
Nhất là lão giáo chủ, thân thể cong cong, cúi mình, như đang thi lễ với ai đó vậy.
"Không đúng."
Não Giang Thạch suy tư, nhanh chóng tiến lên.
Người trong Đại điện dường như cũng cảm nhận được sự xuất hiện của Giang Thạch, thân ảnh vụt qua, một gã nam tử trung niên mặc áo đen xuất hiện cách Giang Thạch không xa, nhanh như điện quang, sắc mặt thản nhiên, một tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn về Giang Thạch.
"Ngươi là ai?"
Giang Thạch lạnh lùng hỏi.
Trong Tứ Tượng Minh, hắn chưa từng thấy người này.
Trong các liên minh khác cũng không có!
"Ngươi là Giang Thạch? Tôn Trời Sinh Kim Cương thứ hai?"
Tên nam tử trung niên áo đen mở miệng nói, "Không ngờ một cái Hắc Liên giáo nho nhỏ, vùng đất nghèo nàn hoang vắng này thế mà cũng có thể xuất hiện nhân tài như ngươi, chỉ xuất hiện một cái Mông Phóng đã đủ kỳ lạ, làm sao có thể còn xuất hiện người thứ hai? Cho nên, nói chuyện vô căn cứ, ta cần kiểm chứng tận mắt. "
Vụt!
Thân ảnh vụt qua, tên nam tử trung niên áo đen nhanh đến cực hạn, gần như không thể bắt kịp quỹ tích di động của hắn, mặt lộ nụ cười, một bàn tay vù vù inh ỏi quỷ dị trực tiếp hung hãn vồ tới cổ Giang Thạch.
Một trảo này, vận dụng không ít môn võ học cao thâm.
Ngoài thân pháp tuyệt đỉnh, siêu phẩm chưởng pháp, còn có một môn công pháp quấy nhiễu tinh thần.
Làm cho một trảo này trực tiếp tạo ra vô số ảo ảnh đánh lừa thị giác trước mắt Giang Thạch, giống như trong nháy mắt chìm đắm trong u minh, đầy rẫy quỷ ảnh, yêu nghiệt, hài cốt, rậm rạp không dứt, như cả thiên địa áp đảo ập tới Giang Thạch.
Tuy nhiên!
Ánh mắt Giang Thạch lạnh lẽo, một bàn tay chớp nhoáng chụp lấy, phớt lờ mọi ảo cảnh.
Rầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, lực lượng chấn động.
Tên nam tử trung niên áo đen lập tức thay đổi sắc mặt, trợn to mắt.
Cổ tay hắn bị Giang Thạch tóm gọn chỉ trong một chiêu.
Làm sao có thể?
Điều này làm thế nào có thể xảy ra?
"Loạn thất bát tao! Ngươi là người phương nào?"
Giang Thạch ngữ điệu lạnh lẽo.
"Ngươi..."
Tên nam tử trung niên áo đen mặt nóng rực, lộ vẻ tức giận, quát lớn: "Buông ra!"
Lực lượng trong người hắn chấn động, huyết khí dâng trào, từ cổ tay tuôn trào mấy chục đạo huyết khí, một lúc tràn vào cơ thể Giang Thạch, muốn thoát khỏi sự khống chế của Giang Thạch.
Hắn hoàn toàn không ngờ, một chiêu ẩn chứa nhiều võ học cao thâm như vậy lại bị đối phương hóa giải dễ dàng đến thế, U Minh Quỷ Trảo bao hàm tinh thần công kích dường như hoàn toàn không có tác dụng gì với người này.
Vụt!
Giang Thạch nắm chặt cổ tay đối phương, giật mạnh một cái, trực tiếp coi thân thể gã nam tử thành một cọng rơm rạ, lắc lư, sau đó vụt mạnh xuống đất, lập tức phát ra tiếng động đáng sợ kinh thiên động địa.
Rầm!
Tên nam tử áo đen nôn máu, đập mạnh xuống đất, xương cốt tan nát, khuôn mặt kinh hãi, tuyệt vọng nhìn Giang Thạch.
Cái gì....
không thể nào!
"Không biết sống chết, nếu đã không nói vậy thì chết đi!"
Ngữ khí Giang Thạch cực kỳ khủng bố, giũ một cái, nhấc chân giẫm thẳng vào đầu gã nam tử trung niên, với nhục thân 243 vạn cân lực lượng, một cước này không khác gì một ngọn núi nhỏ đè xuống.
"Không!"
Gã nam tử áo đen kinh hãi hét to.
Nhưng ngay lúc đó, lão giáo chủ Trần Huyền Thiên hoảng sợ gầm lên, nhanh chóng lao ra.
Giang Thạch cau mày, dừng chân lại, nhìn Trần Huyền Thiên, lộ vẻ khó hiểu.
Chỉ thấy sau khi Trần Huyền Thiên bước ra, phía sau lại hiện lên hai bóng người, một nam một nữ, tuổi đều không nhỏ, đều đã trung niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận