Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 635: Câu Thông Thiên Ma, Niết Bàn Thất Trọng Thiên! 1

Diêm Ma Cửu Chuyển Công, mỗi khi tăng lên một tầng, uy lực của ngọn lửa thường tăng gấp mười lần.
"Nhưng Diêm Ma Cửu Chuyển Công này, tầng thứ nhất đã khó luyện như vậy, làm sao có thể luyện thành tầng thứ hai trong thời gian ngắn?"
Giang Thạch nhíu chặt mày.
Tầng thứ nhất là ngọn lửa trong suốt, tầng thứ hai là ngọn lửa màu đỏ.
Nói thì đơn giản, nhưng muốn thực hiện được, lại khó như lên trời.
"Không biết trong giáo có ghi chép về Diêm Ma Cửu Chuyển Công này hay không?"
Giang Thạch lẩm bẩm.
Ngay lúc hắn đứng dậy, chuẩn bị đến Tàng Kinh Các của Thiên Ma Giáo, đột nhiên khựng lại, sực tỉnh, trực tiếp tát một cái vào mặt mình, phát ra tiếng "bốp" nhẹ.
“Suýt nữa quên một việc!”
Mắt Giang Thạch bỗng lóe lên một kia kim quang.
Câu thông Thiên Ma!
Suốt thời gian qua, hắn bận rộn đủ thứ chuyện, suýt nữa quên mất việc câu thông Thiên Ma.
Tính từ lần câu thông trước, đến nay thời gian hẳn đã đủ.
“Nhưng câu thông Thiên Ma cần đợi đến đêm trăng tròn, tối nay xem thử thời cơ có hợp hay không.”
Nếu có thể giao tiếp suôn sẻ, thực lực của hắn chắn chắn sẽ tăng lên không ít.
Nói xa hơn.
Hắn thậm chí có thể từ Thiên Ma Lão Tổ mà hiểu được bí ẩn về “Diêm Ma Cửu Chuyển Công”.
Biết đâu có thể giúp hắn tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Giang Thạch lập tức bình tĩnh trở lại, khoanh chân ngồi xếp bằng, khí định thần nhàn, bất động.

Nơi khác.
Ngũ Tộc Viễn Cổ và các thế lực khác trong thiên hạ bỗng trở nên náo nhiệt, không thể bình tĩnh.
Tin tức về Hồng Hoang Sơn Mạch truyền đi rất nhanh, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã chấn động cả đại lục, khiến các thế lực lớn nhỏ đều kinh ngạc.
Tình hình nhất thời gió thổi mây phun, sắp có biến động lớn.
Ngay cả hoàng thất cũng trở nên náo động.

Sâu trong hoàng cung.
Trước một tấm gương cổ khổng lồ.
Hoàng đế già nua mặc long bào, ánh mắt sâu thẳm, lặng lẽ nhìn vào chiếc gương cổ trước mặt. Cảnh vật trong gương không phải là chính hắn, mà là một vực sâu không đáy, đen tối kỳ dị, không biết thông đến nơi nào.
Lúc này, trong vực sâu bỗng xuất hiện những đốm sáng đỏ rực rỡ, âm u quỷ dị, dày đặc như vô số đôi mắt kỳ dị.
“Sắp rồi, sắp rồi.”
Hoàng đế già nua lẩm bẩm, giọng điệu mơ hồ, “Cuối cùng thì cao thủ của tộc ta cũng sẽ lại thống trị thế giới này.”
“Bệ hạ, thiệp mời của Ngũ Tộc Viễn Cổ đã được gửi đến.”
Ngoài cửa, giọng nói vô cùng cung kính của một lão thái giám vang lên.
Mặt hoàng đế lập tức trở lại bình thường, vung tay áo, hình ảnh trong gương biến mất, hắn từ từ quay người, giọng điệu lãnh đạm nói: “Mang vào đây.”
“Vâng, bệ hạ.”
Lão thái giám cung kính đáp lời, đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng đưa một tấm thiệp có ấn ký màu vàng kim lên cho hoàng đế.
Hoàng đế cầm lấy thiệp mời, nhìn lướt qua, trên mặt bỗng hiện ra một nụ cười lạnh lùng, nói: “Liên minh Nhân tộc, cùng bàn kế sách lớn, hừ hừ, nói thì dễ dàng.”
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ chế giễu và khinh thường, sau đó ném thiệp xuống đất, thiệp lập tức bốc cháy, bùng bùng cháy thành tro tàn.
“Bệ hạ, thật sự không đi?”
Lão thái giám lần nữa nhịn không được hỏi thăm.
“Đúng vậy.”
Hoàng đế già nua dửng dưng đáp lời.
Lão thái giám im lặng, cúi người khom lưng từ từ lui ra.

Đêm tối buông xuống.
Trên bầu trời, muôn ngàn quần tinh lấp lánh.
Một vầng trăng tròn to lớn lơ lửng trên cao, ánh trăng sáng như nước chảy trải dài trên mặt đất, mang lại cảm giác ảm đạm và cô độc.
Trên sườn dốc cao, Giang Thạch thở phào nhẹ nhõm, lập tức nín thở tập trung tinh thần, một lần nữa câu thông Thiên Ma, một cảm giác thanh thản chưa từng có bỗng truyền đến từ hư không xung quanh.
Thần thức của hắn như đang chìm xuống một vực sâu không đáy, lại như có một lực lượng vô cùng kỳ dị đang kéo léo luồng thần thức này của hắn.
Cảm giác quen thuộc mà xa lạ, liên tục truyền đến.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Cuối cùng, bên tai Giang Thạch hoàn toàn mất hết tiếng động, toàn thân cũng không còn chìm xuống nữa.
Trước mắt là một màu đen kịt dày đặc.
Như vực sâu không đáy.
Ánh mắt Giang Thạch nhanh chóng đảo quanh, đột nhiên sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Chỉ thấy phía trên đỉnh đầu, một cái đầu vô cùng to lớn bất chợt xuất hiện, đen kịt kỳ dị, ánh mắt đỏ ngầu, bất động, tỏa ra một cỗ khí tức u ám và hủy diệt, như một vị chúa tể tối cao đang chìm trong bóng tối vô tận.
Giang Thạch bỗng thở dài, "Thiên Ma lão tổ, sao mỗi lần xuất hiện đều đáng sợ như vậy?"
"Ta bị giam cầm ở đây, chỉ có thể duy trì tư thế này, mỗi lần ngươi vào đều là từ dưới lên, liên quan gì đến ta?"
Đầu người đen kịt khổng lồ phát ra âm thanh cao thâm khó hiểu, nói: "Ngươi lại đến rồi, quy tắc cũ, tiếp nhận truyền thừa của ta đi."
Hắn tự biết những thử thách mà hắn đặt ra không thể làm khó Giang Thạch, nên hắn không muốn lãng phí thời gian, chuẩn bị trực tiếp sử dụng bí thuật để truyền thừa cho Giang Thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận