Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 189: Long Khí Hiển Uy! Giết Lão Tổ Hoàng Thị!! 1

Khuôn mặt của Lão tổ Hoàng thị đại biến dạng, thật sự giống như là hóa thành một tôn thi ma, thân cao ba thước năm, đầu đầy tóc trắng mọc dài dày đặc, bay phất phơ phía sau, cơ bắp toàn thân tím đen, khối khối lồi lên, gân xanh nổ tung, quỷ dị khủng bố.
Trên người hắn thậm chí mọc ra một khối khối vẩy xương màu trắng hếu, toàn thân đều toát ra khí tức thối rữa và ô uế. Miệng, lỗ mũi đều chảy ròng ròng một mảng mảng chất nhầy màu vàng sậm.
Những chất nhầy này nhỏ xuống đất, xèo xèo đốt cháy, giống như từng giọt axit mạnh, đốt ra từng cái hố sâu hoắm.
Thật quá quái dị.
Thậm chí Thập Trưởng Lão Khổng thị bên cạnh cũng lộ vẻ kinh hãi, khó có thể tin nổi.
Truyền thuyết Dĩnh Nam Hoàng thị là hậu nhân của tà thi, chỉ là bấy lâu nay, Hoàng thị không nổi bật, trong các thế gia cũng không được tính là một thế gia mạnh, Khổng thị cũng chưa từng để mắt tới.
Nhưng không ngờ, thời khắc then chốt, Lão tổ Hoàng thị lại có thể bộc lộ lực lượng như thế này!
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng khí thế kinh khủng mà điên cuồng từ trên người Lão tổ Hoàng thị.
Thêm với thân hình cao to đầy khối cơ bắp, tử khí quấn quanh, đôi mắt xanh lè như thực vật, trực tiếp tạo ra một cảm giác chấn động tới tận linh hồn.
Giống như đây không còn là một nhân loại.
Mà hoàn toàn biến thành một cỗ tà thi!
Đặc biệt là mùi hôi thối, ô uế kinh khủng từ trên người hắn, giống như vô số xác chết chồng chất lên nhau, thối rữa từ lâu tạo thành vậy.
"Giết chết nhiều hậu bối của ta như vậy, khiến Hoàng thị sa sút trầm trọng, Giang Thạch tiểu nhi, ngươi thật sự muốn đẩy Hoàng ta vào chỗ vạn kiếp bất phục, hôm nay không ai có thể cứu ngươi, lão phu sẽ giết ngươi, dùng máu tươi của ngươi để tế điện cho tất cả hậu bối đã chết của Hoàng thị."
Giọng hắn khàn khàn khủng khiếp, thân hình tiến lên phía trước, không còn giống giọng người, nghe giống như giọng thú vật, như thanh quản bị tổn thương.
Không thể phát ra âm thanh bình thường.
Giống như hoàn toàn biến thành xác chết!
"Tốt, Hoàng lão tổ được lắm!"
Thập Trưởng Lão Khổng thị vui vẻ hô to: "Nhưng đừng giết hắn, bẻ gãy tứ chi của hắn, chặt đứt xương sống, bắt sống hắn, tên này có tác dụng lớn với Khổng thị!"
Trời sinh Kim Cương còn sống chắn chắn có giá trị hơn chết!
Nhưng rất nhanh Thập Trưởng Lão Khổng thị chợt nghĩ tới một vấn đề khác.
Giang Thạch, thật sự là Trời sinh Kim Cương sao?
Tại sao hắn lại có thể có được lực lượng đáng sợ đến vậy!
Đã hoàn toàn vượt qua chiến tích của Mông Phóng hồi đó...
Sắc mặt Lão tổ Hoàng thị âm trầm, không đáp lại, mà đột ngột tăng tốc, mang theo luồng khí hôi thối bay xông thẳng lên trời, trực tiếp lao về phía Giang Thạch với tốc độ cực nhanh.
Khoảng cách mấy chục thước trong mắt hắn, dường như hoàn toàn không tồn tại. Người còn chưa tới, mùi hôi thối khủng khiếp đã xông tới trước.
Một bàn tay hung tợn chọc thẳng ra.
Bàn tay khủng bố với vô số vảy xương màu trắng hếu, rung chuyển không khí, mang theo một luồng lực lượng khổng lồ bùng nổ.
Thêm cái mùi hôi thối đó, giống như chứa đựng sức công kích tinh thần, khiến đầu óc đối thủ căng thẳng.
Giang Thạch tức giận, không suy nghĩ nhiều, đánh trả ngay một quyền.
"Cút!"
Rầm!
Hai bàn tay va chạm, cả hai đều không tránh né, quyết tâm dùng lực lượng áp đảo đối phương.
Trong nháy mắt, bốn phía nổ tung, toàn bộ mặt đất vỡ vụn, xuất hiện một hố sâu rộng tám chín thước, vô số mảnh đá văng tung tóe.
Mùi hôi thối và sóng kình chống lẫn nhau, rít lên chói tai, lan khắp mọi nơi.
Mùi hôi thối này, đơn giản ngửi vào đã muốn nôn mửa.
Bùm!
Sau một đòn, hai bóng người bị một lực lượng kinh khủng thổi bay, rơi xuống cách đó mấy chục thước.
Sắc mặt Lão tổ Hoàng thị âm trầm, nhanh chóng phân tán lực lượng dư chấn trên bàn tay, toàn thân không có phản ứng, giống như không hề có cảm giác.
Tuy nhiên, hắn nhìn xuống bàn tay của mình.
Bởi vì hắn cảm thấy cú đấm vừa rồi của mình,giống như đấm vào một khối thiên thạch nóng đỏ nghìn năm, không những không thể lay chuyển đối phương chút nào, ngược lại còn bị bỏng cháy lòng bàn tay.
Hắn là hậu nhân tà thi, kích phát lực lượng trong huyết dịch, hóa thành tà thi, thân thể cứng hơn thép, vốn không cảm nhận được đau đớn gì, nhưng lúc này lại xuất hiện cảm giác đau rát!
Đồng thời, Giang Thạch bên kia cũng sắc mặt âm trầm, hạ xuống đất, lập tức lắc mạnh bàn tay, nhìn về phía lòng bàn tay.
Chỉ thấy vùng lòng bàn tay bắt đầu đen nhanh, khi va chạm với đối phương, hắn cảm giác giống đấm vào trong bể axit siêu đậm đặc, da bắt đầu cháy đến biến dạng nhẹ.
"Thi độc!"
Không hổ vẫn là huyết mạch tà thi!
Cơ thể thế mà chứa đựng chất độc kinh khủng như vậy!
Tuy nhiên, Giang Thạch chỉ nhìn một cái rồi không để ý nữa.
Thi độc cũng là độc!
Hắn có thiên phú [Vạn độc bất xâm], có thể tự hóa giải.
Rầm!
Đột nhiên Giang Thạch vung tay lên, nhanh chóng chống đỡ trước mặt, tốc độ cực kỳ nhanh, vì tai hắn đã nghe thấy tiếng gió rít kinh khủng.
Là Lão tổ Hoàng thị lại một lần nữa lao tới cực nhanh, khí tức hôi thối cực nặng, mang theo sóng khí kinh hoàng, mắt xanh lè, như yêu quái ngàn năm, hai bàn tay tấn công ào ạt xuống.
Sắc mặt Giang Thạch hơi thay đổi, nín thở, huy động toàn bộ lực lượng, trực tiếp bối bính với đối phương.
Lực lượng của Lão tổ Hoàng thị bị đánh giá quá thấp!
Lực lượng như thế chắn chắn không phải cảnh giới Hoán huyết tứ trọng thiên ! Ít nhất cũng là ngũ trọng thiên đỉnh phong!!
Ngay cả hắn cũng bị chấn đến tay run lên, lục phủ ngũ tạng chấn động dữ dội.
Rầm rầm rầm rầm!
Trong nháy mắt hai người giao chiến hàng chục hiệp.
Tất cả đều không tránh né, dùng lực lượng áp đảo lẫn nhau, nơi đi qua đất đá rung chuyển, phá hủy hoàn toàn các kiến trúc mặt đất trên đường đi.
Sau hơn chục hiệp, hai bóng người lại một lần nữa bay ngược ra xa, rầm một tiếng rơi xuống nơi xa.
Chỉ có điều thân thể Giang Thạch vẫn đứng vững, dù bàn tay bị đau rát, bị thi độc ăn mòn, nhưng thi độc này rất nhanh đã bị hóa giải.
Trái lại Lão tổ Hoàng thị rơi xa, cơ thể rung lắc, vảy xương trên người vỡ nát, chảy ra dòng chất lỏng màu xanh đặc sệt, mùi hôi thối càng nồng nặc.
Đặc biệt hai bàn tay hắn, trong khi giao thủ với Giang Thạch đã bị chấn nát, truyền đến cảm giác đau rát, một luồng năng lượng chí dương chí cương không ngừng xâm nhập vào thân thể hắn, như ngọn lửa đang thiêu đốt không ngừng.
"Long khí!"
Vẻ mặt vô cảm ban đầu của Hoàng thị lão tổ, lần đầu lộ ra chút kinh ngạc, nhìn Giang Thạch, nói: "Thân ngươi có long khí, từng phục dụng qua long huyết hoặc long châu!"
Long huyết, long châu, vốn là bảo vật chí dương chí cương nhất thiên hạ, là khắc tinh tuyệt đối của huyết mạch tà thi bọn họ.
Khó trách khi giao thủ với Giang Thạch hắn cảm thấy bàn tay đau rát như bị thiêu đốt.
Đây chắc chắn là long khí!
Là long khí tinh khiết hơn cả long khí của Côn Sơn Long thị !
"Long khí?"
Thập Trưởng Lão Khổng thị bên cạnh thay đổi sắc mặt, lộ vẻ kinh ngạc.
Làm sao có thể?
Hắn chợt nhớ ra, không lâu trước ở Hắc Vân sơn mạch từng xuất hiện một khối long cốt, sau đó chia làm ba, một khối rơi vào tay Mông Phóng, một khối về Long thị, còn một khối bị người bí ẩn nào đó lấy đi!
"Ngươi chính là người bí ẩn đó?"
Hắn kêu lên kinh ngạc, nhìn Giang Thạch.
Giang Thạch nheo mắt nhìn chằm chằm lão tổ Hoàng thị, không ngờ đối phương có thể cảm nhận được long khí trong lực lượng của mình.
Hắn luyện hóa long cốt, hấp thu long tủy, không chỉ giúp khí huyết Thánh Tượng thuận lợi lột xác thành khí huyết Long Tượng, còn kéo theo công pháp cũng biến thành [Long Tượng Trấn Thể Công].
Lúc thi triển công pháp đương nhiên khó tránh khỏi mang theo chút long khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận