Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 466: Thiên Ngoại Hóa Thân! 1

Ánh mắt Giang Thạch chớp động, nhìn chằm chằm vào tấm bảng trước mặt. Hắn đã thức tỉnh nhiều thiên phú, nhưng đa số đều liên quan đến thân thể và kình lực, lần này mới là lần đầu tiên hắn thức tỉnh thiên phú thuộc loại hồn phách.
Trong lúc nhất thời, vô số thông tin phức tạp nhanh chóng tràn vào đầu hắn, tất cả đều liên quan đến cách sử dụng thiên phú Phệ Hồn.
Thôn phệ hồn phách thì không cần phải nói nhiều, ý là thôn phệ hồn phách của người khác để bồi dưỡng bản thân, khiến cho hồn phách của mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Cải tạo hồn phách lại là một loại pháp môn thần bí có thể nô dịch và ràng buộc người khác. Khi pháp môn này được thực thi, đối phương sẽ phải tôn kính hắn từ linh hồn, trọn đời không dám phản bội.
Điều này tương đương với việc đối phương dâng hiến nguyên khí linh hồn cho hắn, vô cùng khủng khiếp. Quan trọng hơn nữa, loại năng lực này có thể tiến thêm một bước, có thể trực tiếp đọc ký ức trong đầu người khác, thật sự là nghịch thiên.
Còn về lợi dụng hồn phách, thì là một loại thuật khống hồn.
Khi thuật này được vận dụng, có thể khiến cho những du hồn trong thiên địa nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Thậm chí chỉ cần động niệm, ta có thể khiến hồn phách của một người rời khỏi nhục thân, biến thành khôi lỗi. Tất nhiên, loại thuật khống hồn này cần lực lượng linh hồn rất mạnh mới có thể khống chế được.
Giang Thạch tuy vẫn đang tu luyện Nguyên Hồn Chân Giải, nhưng hồn phách của hắn vẫn còn quá yếu. Với hồn lực bây giờ của hắn, thi triển thôn phệ hồn phách và cải tạo hồn phách thì không thành vấn đề, nhưng muốn trực tiếp khống hồn mà không cần lợi dụng hồn phách, thì vẫn còn quá khó khăn.
Giang Thạch nhanh chóng tiêu hóa các loại thông tin trong đầu, ánh mắt chớp động.
Càng tiêu hóa, hắn càng cảm nhận được môn thần thông này vô cùng cao thâm, đáng sợ. So với những thiên phú đơn thuần thuộc hệ lực lượng hay hệ tinh thần trước đây, loại thiên phú này quả thực mạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa với thiên phú này, hắn không chỉ có thể tăng tốc độ tu luyện lên đáng kể mà hắn cũng không cần lo lắng thủ hạ của mình sẽ phản bội hắn.
Thú vị, giờ ta muốn thử ngay." Giang Thạch thầm nghĩ.
Thân thể hắn đột ngột đứng dậy từ giường, nhẹ nhàng biến mất khỏi phòng.
Chẳng mấy chốc, Giang Thạch vô thanh vô tức xuất hiện trên mái hiên.
Trong lúc hắn đang chuẩn bị tìm một thủ hạ để thử nghiệm thì đột nhiên nhướng mày, cảm thấy có điều gì đó bất thường. Ánh mắt hắn quay lại, nhìn về phía bóng tối xa xa.
Chỉ thấy một viên huyết đan màu đỏ tươi, thu liễm hơi thở, đang nhanh chóng lướt từ xa trở về, Viên huyết đan lặng lẽ chui vào một gian phòng.
"Công Tôn Chỉ!" Giang Thạch nheo mắt lại.
Sáng sớm hắn ra ngoài làm gì?
Giang Thạch hừ lạnh một tiếng, thân hình biến mất trong nháy mắt, giống như thoắt ẩn thoắt hiện.
Trong một căn phòng nhỏ, huyết đan của Công Tôn Chỉ cẩn thận trở về.
Hồn phách phía trên thở phào nhẹ nhõm, dường như rốt cuộc đã buông bỏ một chuyện phiền lòng xuống. Hắn xoay người nhìn về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Chính lúc ánh mặt trời thứ nhất xé rách màn đêm, phần lớn mọi người vẫn chưa thức dậy.
"Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn,"
Công Tôn Chỉ tự nói trong miệng.
"Mọi thứ đều ổn? Ngươi đã làm gì để hy vọng mọi thứ đều ổn?" Thanh âm khàn khàn, đạm mạc đột nhiên vang lên sau lưng Công Tôn Chỉ.
Hắn cảm thấy rùng mình, lông tơ dựng thẳng, hồn phách thiếu chút nữa nhảy lên.
Công Tôn Chỉ nhanh chóng xoay người lại, thoáng cái, Giang Thạch xuất hiện phía sau hắn, đang ngồi trên một chiếc ghế, tay cầm một chén trà, đang gảy lá trà.
Hắn vào lúc nào?
Sao lại thế?
Sao có thể thế được?
Trong đầu Công Tôn Chỉ nổ vang, lộ ra vẻ kinh hãi. Hắn vội vàng khom người, mở miệng: "Chúa công!"
‘’Đừng, ta cũng không dám làm chúa công của ngươi.’’
Giang Thạch khẽ cười, nhìn Công Tôn Chỉ: "Làm chúa công của ngươi sợ là phải mất mạng, thật sự không nghĩ tới đến loại tình trạng này ngươi còn không thành thật?"
‘’Không có, chúa công oan uổng, chúa công tha mạng!’’
Hồn phách Công Tôn Chỉ lập tức quỳ xuống, kinh hoàng mở miệng.
‘’Vô tội?’’
Giang Thạch híp mắt, nhìn chăm chú Công Tôn Chỉ, lạnh lùng nói: "Ta không nhìn thấy!"
Hắn vung tay, nắp chén trà trong nháy mắt bay ra, nhanh đến cực hạn, giống như xuyên thấu không gian, đập vào huyết đan bên dưới hồn phách Công Tôn Chỉ, khiến hồn phách Công Tôn Chỉ hỗn loạn một trận, phát ra tiếng kinh hô.
Công Tôn Chỉ chưa kịp phản ứng, hai chùm sáng màu đen chợt lóe lên trong mắt Giang Thạch, bắn xuống hồn phách của hắn.
Thiên phú: Phệ Hồn!
Ong ong!
Hồn phách Công Tôn Chỉ trong nháy mắt trở nên đờ đẫn, sắc mặt mờ mịt, không nhúc nhích.
Trí nhớ trong hồn phách của hắn giống như đang cưỡi ngựa xem hoa, bị hai chùm sáng màu đen trong mắt Giang Thạch nhanh chóng đọc qua, giống như đang xem một bộ phim điện ảnh chiếu nhanh.
Giang Thạch rất nhanh phát hiện, năng lực đọc ký ức hồn phách này chỉ có thể giới hạn trong vòng hai ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận