Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 325: Công Pháp Phương Diện Tinh Thần! 1

Vài phút sau.
Gian phòng trở nên tan hoang tàn tạ.
Thảm không đành lòng nhìn.
Tiền Văn thông và Viên Thiên Nhân đều phun máu, nằm ngã xuống đất, khắp cơ thể đầy thương tích, kinh mạch đứt đoạn, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, nhìn Dần Hổ trước mặt thân hình cao lớn, ánh mắt băng lãnh.
“Dần Hổ, ngươi muốn làm gì? Chúng ta là người của Kim Linh Môn, ngươi muốn phá hủy bảng hiệu của Thập Nhị Tướng Thần sao, mau dừng tay lại!"
Tiền Văn thông ho sặc sụa máu, hãi hùng hét to.
Hắn bị đối phương bẻ gãy cả hai cánh tay, nội phủ bị chấn nát, khắp cơ thể đau đớn đến cực hạn, đơn giản là không thể cử động nổi.
“Dần Hổ, cha ta là Viên Phúc Hải, ai bảo ngươi ra tay với ta? Ta có thể trả giá gấp mười lần!”
Viên Thiên Nhân vội la lên.
“Mười lần?”
Trong ánh mắt Dần Hổ lộ ra chút khinh thường và mỉa mai, bước tới, dừng lại trước mặt Viên Thiên Nhân và Tiền Văn thông, cao ngạo nhìn xuống.
“Viên công tử, nhanh như thế đã quên mất ta sao?”
Giọng Dần Hổ đầy chế nhạo, từ từ gỡ xuống mặt nạ hổ hình trên mặt, lộ ra gương mặt trắng bệch lạnh lùng phía sau, ánh mắt như điện, nuốt chửng linh hồn người ta.
Lúc đầu Viên Thiên Nhân vẫn chưa hiểu, nhưng rất nhanh mở to mắt, lộ vẻ hoảng sợ.
“Ngươi... Giang Thạch!”
Rầm!!
Một quyền giáng xuống, trúng ngay trán Viên Thiên Nhân, máu văng tung tóe, chất lỏng đỏ trắng bay tứ tung.
Chỉ còn một thân xác không đầu nằm bất động dưới đất.
“Giang Thạch, ngươi là Giang Thạch, không thể nào!”
Một bên Tiền Văn thông kinh hoàng đến cực điểm, thét lên, “Giang huynh, chúng ta nói chuyện hòa bình, ta sẽ bồi thường cho ngươi, ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi, sư phụ ta là Bạch Thông Thiên mạch chủ Tả Mạch, hắn rất coi trọng ta, địa vị của ta rất cao, từ đây về sau ta xem ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó.”
“Ngươi gọi Thập Nhị Tướng Thần đến?”
Giọng Giang Thạch lạnh lùng, hỏi ra.
Ban đầu đêm nay hắn đeo mặt nạ Dần Hổ, muốn nhân lúc đêm tối giải quyết Viên Thiên Nhân.
Nhưng không ngờ trên đường đi ngang qua chỗ ở của Tiền Văn thông.
Nhớ lại Tiền Văn thông trước đây dám ám toán hắn, nên quyết định đi vòng qua để giải quyết luôn một thể.
Nhưng không ngờ, lại vừa vặn bắt gặp hai người này cùng một chỗ!
“Không, không phải.”
Tiền Văn thông hét lớn vì hoảng sợ.
“Thôi, dù phải hay không cũng không còn quan trọng nữa, chết đi.”
Giọng Giang Thạch lạnh lùng, lập tức năm móng vuốt hung hăng vồ tới.
Rầm!
Lại một tiếng động ùn ùn, máu thịt văng ra.
Thi thể tan nát.
Làm xong mọi chuyện, Giang Thạch một lần nữa mang nạ Dần Hổ lên, nhanh chóng lục lọi khắp nơi ở của Tiền Văn thông.
Không thể phủ nhận, Tiền Văn thông có rất nhiều tài nguyên trân quý sưu tầm được.
Đủ loại đan dược, linh tài, dược liệu, bí kíp, cổ vật.
Thậm chí còn rất nhiều thứ hiếm thấy, khó có thể mua được trên thị trường.
Giang Thạch chỉ chọn lựa những món giá trị cao vào có ích với hắn, nhanh chóng chất đầy 4, 5 bao lớn.
Đeo bao lên vai, quay người liền rời đi, tốc độ nhanh chóng, lao thẳng ra vùng ngoại thành.
“Mặt nạ Thập Nhị Tướng Thần thật không tệ, từ đây về sau, tất cả những chuyện không thích hợp đích thân xuất hiện, đều có thể dùng chiếc mặt nạ này để làm, không còn phải lo bị phát hiện nữa.”
Giang Thạch thầm nghĩ.
Kể từ khi tới thế giới rộng lớn này, vì cẩn thận, rất nhiều việc hắn không thể tự mình ra tay mà lựa chọn ẩn nhẫn, nhưng có mặt nạ, lại khiến hắn có thể làm những việc đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Nửa giờ sau khi Giang Thạch rời đi.
Nơi ở của Tiền Văn thông mới có hạ nhân đến kiểm tra, khuôn mặt sợ hãi, cả tiểu viện lập tức rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Đêm nay không trăng.
Những đám mây đen dày đặc che phủ bầu trời.
Mang theo không khí nặng nề, ức chế.
Khu rừng ngoài thành càng thêm u ám, mờ ảo. Đám mây trên đầu dường như không lọt một tia sáng, có cảm giác như bão tố sắp đến.
Thân hình Giang Thạch nhanh nhẹn, vác bốn năm bao lớn, chân bước trên những nhánh cây to, thoáng chốc đã vượt qua hàng chục dặm ngoài thành.
Cuối cùng, trên một tảng đá lớn phía trước, hắn dừng lại.
Nhìn xung quanh, chỉ thấy hoang vắng, im lìm.
Ngoài những âm thanh nhỏ như tiếng côn trùng kêu và lá cây xào xạc, dường như không còn tiếng động nào khác.
“Ở đây được rồi.”
Giang Thạch nói.
Lý do hắn vội vã đến nơi này là muốn mạnh mẽ xông lên cảnh giới Thánh Linh.
Hắn có tam đại Huyền Cấp Võ Học!
Mỗi lúc vận chuyển một môn Huyền Cấp Võ Học đều có thể thu hút lượng lớn nguyên khí thiên địa.
Khi cả ba môn cùng vận chuyển, với thiên phú Ngộ Đạo của hắn, chắn chắn sẽ ngưng tụ một luồng nguyên khí vô cùng lớn lao, có thể giúp hắn đột phá cảnh giới một cách dễ dàng.
Giang Thạch đặt tài bảo xuống, nghĩ là làm, lập tức ngồi thiền trên khối đá lớn, nhắm mắt lại, ba môn thần công trên người lần lượt bắt đầu vận chuyển.
Ầm!
Đại Diệt Băng Thiên Thủ!
Trong nháy mắt, mây gió trên đầu biến đổi, gió thổi ào ào, tiếng gió rít chói tai.
Cả hai cánh tay Giang Thạch bắt đầu đen lại với tốc độ nhìn thấy được, bốc lên những làn khói đen quỷ dị.
Nguyên khí thiên địa bốn phía ngay lập tức không kiểm soát được ào ào chảy về phía Giang Thạch, hùng hậu như muôn sông về biển.
Dưới sự hỗ trợ dày đặc của nguyên khí thiên địa, làn khói đen trên hai cánh tay hắn càng trở nên quỷ dị, càng đậm đặc, thậm chí lớp khói đen còn bắt đầu lan ra toàn thân, bao trùm toàn bộ cơ thể của Giang Thạch.
Chưa dừng lại ở đó.
Sau Đại Diệt Băng Thiên Thủ là Tứ Tuyệt Thiên Sát Công trong cơ thể cũng lập tức vận chuyển.
Rầm!
Luồng nguyên khí trên đầu rung động dữ dội hơn, tiếng rít ào ào khó chịu.
Càng nhiều nguyên khí hội tụ đến.
Ngay cả cơ thể Giang Thạch cũng bắt đầu nóng lên, đỏ ửng, toàn bộ cơ thể bắt đầu phình to không kiểm soát được, từng tấc huyết nhục dường như sôi sục, ào ào dâng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận