Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 490: Tình Hình Nam Vực! 3

Nam tử áo bào trắng cười nói, "Nếu Giang Thạch không chết, cũng được dốc lòng bồi dưỡng, nói không chừng bây giờ cũng trở thành một trong những trụ cột vững vàng của Kim Linh Môn. Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, Dương Thiên Đạo lòng dạ hẹp hòi, nghi kỵ đồng môn, đầu tiên là tiêu diệt Viên Phúc Hải, sau đó lại bức Giang Thạch phản bội, Kim Linh Môn xuống dốc có thể nói là do một tay hắn tạo thành."
Nam tử đầu quấn khăn vuông liên tục gật đầu.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến từng đợt chói tai hô to: "Dừng thuyền! Dừng thuyền! Lập tức dừng thuyền, tiếp nhận kiểm tra!"
Toàn bộ lâu thuyền khổng lồ lắc lư một trận. Sau đó bắt đầu chậm rãi dừng lại.
Nam tử áo bào trắng đang đàm luận sắc mặt khẽ biến, vội vàng ngậm miệng lại, nhanh chóng đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.
"Là thuyền lớn của Liên Minh Ma Đạo!"
"Bọn họ lại đang chặn đường qua lại của lâu thuyền!"
Liên Minh Ma Đạo trong khoảng thời gian này vì bắt phản đảng đã giết không biết bao nhiêu người vô tội.
Hai người bàn luận sôi nổi.
Giang Thạch cũng khẽ nhíu mày, tinh thần lực vô hình kéo dài ra bên ngoài, lập tức chiếu rọi ra ngoài lâu thuyền.
Chỉ thấy ngoài lâu thuyền xuất hiện bảy tám chiếc thuyền nhỏ. Phía trên cắm cờ xí màu đen, đứng đầy bóng người, đang nhanh chóng vây lại đây. Phần lớn đều là cảnh giới Hoán Huyết. Chỉ có một người đạt đến Thánh Linh cảnh.
Sau khi bọn họ ngăn cản thuyền lớn, lập tức nhẹ nhàng nhảy lên, nhao nhao rơi vào trên lâu thuyền.
Thuyền lão bản trước tiên nhanh chóng chạy tới, vội vàng chắp tay, mở miệng nói: "Các vị đại nhân yên tâm, trên thuyền của tiểu nhân tuyệt không loạn đảng, tiểu nhân từ trước đến nay tuân thủ kỷ luật, tuyệt sẽ không bao che loạn đảng!"
"Đủ rồi, cho tất cả mọi người ra ngoài!" Một người cầm đầu lạnh lùng quát.
"Vâng, đại nhân." Thuyền lão bản hoảng sợ đáp lại, lập tức để thuyền viên bên cạnh bắt đầu nhanh chóng tiếp đón khách trong khoang thuyền ra ngoài.
"Chúa công."
Ánh mắt Thần Long trầm xuống, thì thầm:
"Đừng lộn xộn, cứ xem trước đã."
Giang Thạch đáp lại:
"Vâng, thưa Chúa công!"
Những người bên cạnh đều gật đầu.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Giang Thạch, bọn hắn từ trong thuyền lớn bước ra.
Trên boong thuyền, nam tử cao lớn cầm đầu kia ánh mắt lạnh lùng, cất bước đi ra.
Một đôi mắt sắc bén không ngừng quét mắt về phía đám người, bang chúng bên cạnh càng lạnh giọng quát to, hai tay không ngừng cướp đoạt tài vật trên người mọi người.
Chẳng mấy chốc, nam tử cao lớn đi tới gần đám người Giang Thạch, ánh mắt ngưng tụ, thoáng cái nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Giang Thạch.
"Ngươi là..."
Giang Thạch nhướng mày:
"Thế nào? Chẳng lẽ đại nhân biết ta sao?"
Nam tử cao lớn ngưng giọng nói:
"Ta nhìn ngươi sao có chút quen mắt?"
Giang Thạch thản nhiên đáp lại:
"Tại hạ lớn lên được một khuôn mặt đại chúng, đại nhân nhìn quen mắt, tự nhiên bình thường."
Nam tử cao lớn nhíu mày, ánh mắt lại tiện đà nhìn về phía những người khác bên cạnh Giang Thạch.
Đám người Thần Long, Bàng Ban, Quách Thiên đều cười lạnh liên tục.
Đôi mắt thâm thúy đáng sợ nhao nhao nhìn về phía nam tử cao lớn kia.
Nam tử cao lớn khẽ biến sắc mặt, trong nháy mắt có một loại cảm giác lông tơ dựng đứng, chỉ cảm thấy bị ánh mắt của đám người này nhìn chằm chằm thật giống như đột nhiên bị một đám hung thủ nhìn chằm chằm vậy.
"Các ngươi!"
Bàng Ban lão nhân cười ha hả mở miệng:
"Chúng ta làm sao vậy? Chẳng lẽ đại nhân đều đã gặp qua chúng ta?"
Bề ngoài Bàng Ban lão nhân tuy rằng nặn ra một nụ cười hiền lành, nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt nam tử cao lớn lại có loại cảm giác khủng bố nói không nên lời, luôn cảm thấy lão nhân trước mắt này không đơn giản như vậy, thật giống như một ác ma khoác da người.
"Các ngươi là ai?"
Nam tử cao lớn kia kinh nghi mở miệng.
"Chúng ta chỉ là thương nhân ra ngoài làm chút ít buôn bán nhỏ, đại nhân xem chúng ta chẳng lẽ không giống thương nhân sao?" Khô Mộc Tôn Giả bên cạnh cũng cười âm trầm nói.
Thân hình của hắn vừa cao vừa gầy như gậy trúc, nếp nhăn trên mặt bện vào nhau, quả thực người cũng như như tên, không khác gì một khúc cây già nhăn, tinh tế cảm ứng, trên người lại càng không có chút khí tức nào, như người chết.
Nam tử cao lớn cầm đầu kia càng nhìn càng là kinh nghi, trong lòng cuồn cuộn mãnh liệt, cảm giác khủng bố không rõ.
Đám người này!
Không đúng!
Rất không đúng!
‘’Hảo hảo.’’
Hắn liên tục gật đầu, không dám tiếp tục hỏi.
Hắn cũng không dám ở lại đây lâu, vội vàng dẫn theo đám người rời đi.
‘’Tổng quản, khoang thuyền còn chưa lục soát."
Một bang chúng chạy tới, nghi hoặc hỏi.
‘’Đừng lục soát nữa, đi mau!"
Tổng quản vội vàng chạy đi, nhảy xuống thuyền nhỏ, rời đi. Mọi người bên cạnh cũng vội vàng nhảy theo.
Giang Thạch không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, quay lại đi vào khoang thuyền.
Trên boong tàu, mọi người đang xôn xao bàn tán. Thuyền lão bản cũng hoảng sợ, vội vàng quay lại nhìn về phía Giang Thạch đã rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận