Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 57: 1 gậy đập chết!

Đúng như mong đợi.
Thời gian kế tiếp, toàn bộ võ lâm Phong Châu vẫn không chút bình tĩnh, tin tức cao thủ Trương thị xuống núi truyền đi ồn ào huyên náo, các môn phái giang hồ cơ hồ người người đều cảm thấy bất an.
Mà giá trị danh vọng của Giang Thạch vẫn đang chậm rãi gia tăng.
Rốt cục, giằng co năm ngày sau đó, giá trị danh vọng mới hoàn toàn ngừng lại, không hề tiếp tục gia tăng.
Điều này làm cho hắn lộ ra vẻ tiếc hận.
-Đáng tiếc, bây giờ vừa mới đạt tới 7240 điểm, ta còn tưởng rằng có thể tiếp tục tăng lên chứ.
Giang Thạch thầm nghĩ.
Gần đây, hắn tiến hành nghiên cứu qua hệ thống giá trị danh vọng này không chỉ một lần, đáng tiếc đến nay vẫn không rõ quy luật gia tăng giá trị danh vọng cụ thể của cái hệ thống này.
Duy nhất có thể xác định chỉ có hai điểm, khi một người bởi vì chuyện thứ nhất mà khiếp sợ qua, sau đó nếu bởi vì chuyện khác mà khiếp sợ lần nữa thì lần này cung cấp giá trị danh vọng sẽ giảm đi rất nhiều so với lần trước.
Tiếp theo, thời gian gia tăng của giá trị danh vọng là có hạn định, mặc kệ chuyện lớn và ảnh hưởng kéo dài bao nhiêu, sau mấy ngày giá trị danh vọng sẽ dần dần dừng lại, không tiếp tục tăng lên nữa.
Cho nên, ở cùng một địa điểm, cùng một nhóm người, càng về sau, giá trị danh vọng càng khó tích lũy.
Nếu sau này hắn còn muốn tích lũy giá trị danh vọng ở võ lâm Phong Châu, trên cơ bản là không có khả năng, trừ phi hắn có thể làm ra việc càng thêm mạnh bạo, càng lớn chấn động.
-Thôi, nghiên cứu tiếp loại chuyện này cũng không có ý nghĩa, quản giá trị danh vọng có tăng hay không, chỉ cần khí lực mỗi ngày đều tăng là được.
Giang Thạch lần nữa nhìn về phía bảng điều khiển trước mắt.
Năm ngày trôi qua, thiên phú Long Tượng lại tăng thêm 500 cân khí lực cho hắn.
Ngoài ra, Thiết Thạch Thân của hắn rốt cục vào hôm nay cũng đã hoàn toàn viên mãn.
Thiết Thạch Thân viên mãn không chỉ có khiến cho phòng ngự của hắn tăng lên một cái cấp độ, liền khí lực của hắn đều gia tăng hơn một ngàn cân.
Nhất cử đạt tới tình trạng 19.200 cân.
Khoảng cách hai vạn cân cơ hồ chỉ kém một bước.
"Không biết cái gọi là Võ Thánh đánh ra một chưởng lại có bao nhiêu lực lượng, một quyền này của ta có thể chống lại Võ Thánh không?"
Giang Thạch nhìn nắm đấm của mình, ánh mắt chớp động, bỗng nhiên cau mày, "Hai công pháp ngạnh công rèn thể của ta bây giờ đã viên mãn toàn bộ, kế tiếp muốn gia tăng lực lượng nhanh như vậy có thể sẽ khó khăn.’’
Vô luận là Xích Dương Đoán Thể Quyết, hay là Thiết Thạch Thân, trong quá trình tu luyện đều làm cho khí lực của hắn tăng nhanh, chính điều đó mới có thể để lực lượng của hắn đạt tới tình trạng 19200 cân trong thời gian ngắn.
Nếu là không có những ngạnh công này, chỉ dựa vào thiên phú thì nhiều lắm hắn chỉ có thể đặt tới trình độ khoảng 12000 cân khí lực.
Có thể thấy được những ngạnh công này có trợ giúp rất lớn đối với hắn.
Vốn lần trước hắn muốn đổi thêm mấy bản công pháp ngạnh công ở trên Võ Thị, kết quả cuối cùng lại biến thành như vậy.
Hơn nữa, lần trước ở võ hội đổi được Nhập Kình đan cũng đã tiêu hao gần hết.
Độc tu độc hành quả thật vô cùng gian nan.
Hắn thở dài một hơi, lại nghĩ đến chuyện của Nghĩa Minh quân.
-Nếu là mình tìm thời gian cùng giao dịch một đợt với bọn họ, không biết có thể được hay không?
Cuối cùng Giang Thạch thu hồi suy nghĩ, cầm theo lang nha bổng, lần nữa đi ra ngoài.
-Giang huynh đệ, ngươi ra rồi!
"Hôm nay có đi săn không?"
Khu vực ngoài cửa, Nhị Hổ Tử, Thanh Ngưu và một đám thanh niên cường tráng, lưng đeo cung tiễn, đại đao, đang lộ ra nụ cười nịnh nọt đứng đợi ở đây.
Mấy ngày trước có một con gấu đen chạy vào trong thôn phá hư bốn phía, sau đó bị một kích của Giang Thạch đánh chết, sau đó tựa hồ Giang Thạch liền mê săn thú.
Hầu như mỗi ngày đều dành chút thời gian dẫn bọn họ lên núi săn bắn.
Mà mỗi lần đều có thể thắng lợi trở về.
Dần dần tất cả thanh niên cường tráng đều thích lên núi với hắn.
-Đi, hôm nay ta chuẩn bị cho các ngươi nếm thử mãnh hổ.
Giang Thạch vỗ ngực, lập tức xoay người lên ngựa.
Một đám thanh niên mừng thầm trong lòng, lúc này đi theo sau Giang Thạch, chạy về phía xa.
Xoạt xoạt!
Ngay tại thời điểm bọn họ vừa mới ra tiểu trấn được bảy tám dặm, chạy về hướng một khu rừng rậm phía trước, bỗng nhiên lại nghe được một hồi thanh âm vó ngựa phi nước đại truyền đến từ phía trước, nương theo từng đợt tiếng hô giết cùng tiếng gầm thét.
Trong lúc đó còn có một ít thanh âm binh khí va chạm, leng keng rung động, thanh âm chói tai.
Giang Thạch ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên.
Một đám thanh niên thôn dân bên cạnh cũng đều hoảng sợ.
Chẳng lẽ là thổ phỉ?
Bọn họ kém chút không thể khống chế cơ thể mà quay đầu chạy trốn.
Chỉ thấy trong rừng cách đó không xa rất nhanh có số lớn nhân mã lao ra, mỗi tên đều mặc giáp trụ màu đỏ, dưới háng cưỡi chiến mã, mật mật ma ma, tối thiểu cũng có sáu bảy trăm người, trong tay cầm đại đao, trường thương, đang đuổi giết một đạo nhân ảnh ở trước nhất.
Bóng người phía trước nhất, một thân huyết bào, lưng đeo đại cung, cưỡi một con tuấn mã thần tuấn, túi tên trên lưng ngựa đã sớm rỗng tuếch, trong tay còn cầm một thanh ngân thương trắng như tuyết không ngừng ứng phó công kích của ba tên đại tướng địch quân, vừa chạy, vừa nhanh chóng giao thủ.
Thanh âm đinh đinh đang đang vang lên không ngừng.
Mỗi một lần giao thủ đều có mảng lớn khí lưu bắn ra từ giữa bọn họ.
Chẳng qua, sắc mặt của bóng người mặc huyết bào kia rõ ràng đã tái nhợt, khí tức hỗn loạn, thể lực sớm đã chống đỡ hết nổi, một tay thương pháp cũng có vẻ tán loạn không chịu nổi, bị chém xuống ngựa cơ hồ chỉ là chuyện sớm muộn.
"Nói cho ba vị tướng quân, không nên giết chết Triệu Thanh, ta muốn bắt sống người này, chỉ có bắt sống hắn mới có thể nhục nhã Lục Trọng Sơn một chút!"
Ở khu vực đằng sau, một tên tướng quân khuôn mặt uy nghiêm, thân hình khôi ngô, một bên dẫn đội theo đuôi ở phía sau, một bên mở miệng, giọng nói lạnh như băng.
-Vâng, Tống tướng quân!
Bên cạnh, một tên binh truyền lệnh nhận được mệnh lệnh, lập tức phi mã xông tới, tăng nhanh tốc độ, miệng hét lớn: "Tống tướng quân có lệnh, đừng chết Triệu Thanh, chỉ cần bắt sống Triệu Thanh!"
"Triệu Thanh tiểu nhi, hôm nay Tống tướng quân mở một mặt lưới, tha cho ngươi không chết, ngươi còn không mau xuống ngựa chịu trói?"
Một tên tướng quân địch quân cầm một bả tấn thiết đại phủ trong tay, mở miệng cười ha hả.
Triệu Thanh sắc mặt trắng bệch, không nói một lời, tiếp tục vận chuyển kình lực, một bên tiếp tục xông tới, một bên ngăn cản công kích đến từ ba người đối phương.
-Là hắn, Triệu Thanh.
Xa xa, Giang Thạch nhíu mày, đem cảnh tượng phía trước nhìn vào đáy mắt, trong lòng nhanh chóng suy tư.
Triệu Thanh thuộc về Nghĩa Minh quân.
Mà đám người đang đuổi giết Triệu Thanh kia, hình như mặc khôi giáp của quân chính quy, chẳng lẽ...... Đây là quân Phong Châu?
Khó trách trong khoảng thời gian này Triệu Thanh vẫn không tới lôi kéo mình, nguyên lai là gặp phải phiền toái.
-Giang huynh đệ, bọn họ chạy về phía chúng ta, chạy mau đi.
Nhị Hổ Tử sợ tới mức hai chân run lên.
Trong thời buổi loạn thế này, gặp phải quân nhân cơ bản cũng không khác gì gặp phải thổ phỉ.
Không ai không sợ!
-Đi, về trước đi!
Giang Thạch quay đầu ngựa.
Không đáng vì kết giao Triệu Thanh mà đắc tội Phong Châu quân.
Chuyện công pháp ngạnh công sau này có thể nghĩ biện pháp khác để vào tay.
Nhưng
-Giang Thạch huynh đệ? Giang Thạch huynh đệ nhanh chóng giúp ta, tại hạ tất có hậu báo!
Triệu Thanh vừa ra sức ngăn cản công kích của ba vị tướng quân địch quân, vừa nhìn về phía trước mở miệng hét lớn.
Nhất thời mặt mày Giang Thạch trầm xuống, kẹp lưng ngựa, cũng không quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước.
Đám người Nhị Hổ Tử bên cạnh càng là liên tục thúc ngựa, hận không thể mọc thêm tám cái chân mà phi nước đại.
Tên Ngô tướng quân ở đằng sau, ánh mắt đạm mạc, trực tiếp nhìn thoáng qua hướng bên này của đám người Giang Thạch, phất tay nói: "Có thể nhận thức loạn đảng, tất là một thành viên của loạn đảng, bắt người này, mặt khác truy tra bốn phía, nhìn xem có thôn xóm tư tàng loạn đảng hay không, thà giết lầm, không buông tha!"
-Vâng, Tống tướng quân!
Một tướng lĩnh bên cạnh ôm hai quyền, ánh mắt lạnh như băng, lập tức phi mã điên cuồng xông lên, không nói lời nào, cầm song đao trong tay trực tiếp hung hăng vọt tới hướng của Giang Thạch.
Giang Thạch bởi vì phải bận tâm tốc độ của đám người Nhị Hổ Tử bên cạnh, cũng không thể chạy ra khoảng cách quá xa, rất nhanh liền nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau đang nhanh chóng tiếp cận, giống như mưa to gió lớn.
-Giang Thạch huynh đệ, mau cứu mạng a!
Đám người Nhị Hổ Tử đi theo sau mông ngựa của Giang Thạch hoảng sợ kêu to.
Chỉ thấy một tên tướng lĩnh cầm song đao trong tay, một đường xông tới, huy động song đao, trực tiếp hung hăng bổ tới hướng thân thể của bọn họ.
-Muốn chết!
Giang Thạch giận dữ, đột nhiên quay đầu ngựa xông tới, đập tới một gậy.
Vụt!
Phù phù!
Một đạo nhân ảnh hung hăng bay ngược ra, như là thiên thạch va vào đại địa, bay ngược hơn mười thước ngay tại chỗ, nện trên mặt đất, gân cốt gãy hết, gian nan co quắp một chút mới chết thảm.
Về phần chiến mã hắn bỏ lại hí dài một tiếng, bị lực lượng cường đại ép xuống tứ chi, nhất thời đè đến tứ chi gãy lìa, hung hăng nằm rạp xuống đất, hí dài thê thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận