Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 230: Minh Chủ, Giáo Chủ Trở Về! Đại Khai Sát Giới! 3

Trong tình huống này, bản thân hắn không nghi ngờ trở thành vai trò của tên cao thủ của Tam Huyền Tông trước đây.
Mặc dù điều này sẽ lại đẩy bản thân hắn vào thế đối đầu với Khổng thị, khiến Khổng thị càng thêm cừu hận hắn, nhưng hắn đã giết nhiều người của Khổng thị như vậy, đã là thù không đội trời chung, dù thêm chút oán hận cũng không tính là gì.
“Vâng, Minh chủ!”
Giang Thạch lạnh lùng nói.
Không lâu sau, hắn một lần nữa liên lạc Phong Hành Pháp Vương, Vũ Hành Pháp Vương, chuẩn bị lên đường.
Khi biết Minh chủ và Giáo chủ đã trở về, Phong Hành Pháp Vương, Vũ Hành Pháp Vương đều vui mừng, dẫn dắt mọi người, bắt đầu quay trở lại.
...
Sâu trong Đông Tuyệt Lĩnh.
Nơi Hội trưởng lão đóng quân.
Trong một căn nhà gỗ tạm bợ.
Khổng Phù Thiên cau mày, đột nhiên đứng phắt dậy, nói: “Ngươi nói gì? Minh chủ đã trở về, còn đem cả Giang Thạch về nữa?”
“Vâng, gia chủ, bây giờ bốn đại minh chủ đều đã trở lại, Tứ Tượng minh chủ đã đến Hội trưởng lão, giờ Tứ Tượng minh chủ triệu ngài tới.”
Một trưởng lão Khổng thị sắc mặt biến đổi, đáp lại.
Sắc mặt Khổng Phù Thiên âm trầm, trong lòng dâng trào.
Hồng Thiên Môn về thì về đi.
Còn đem theo cả Giang Thạch nữa!
Hắn muốn làm gì?
“Hừ!”
Khổng Phù Thiên hừ lạnh, đứng dậy nói: “Biết rồi, lão phu sẽ qua ngay bây giờ.”
Hắn khoác trường bào, bước ra ngoài cửa.
Toàn bộ Tứ Tượng Minh đều xôn xao.
Tất cả chú ý của các thế lực đổ dồn về hướng minh chủ Tứ Tượng Minh.
Lúc này.
Trong đại điện.
Sắc mặt Tứ Tượng minh chủ bình thản, ngồi cao tại vị trí chủ tọa, nhìn khắp thế gia dưới quyền Tứ Tượng Minh, ánh mắt khiến ai cũng không khỏi cảm thấy bất an trong lòng, cúi đầu xuống, trong lòng lo âu không thôi.
Tứ Tượng minh chủ Hồng Thiên Môn, bề ngoài nho nhã ôn hòa, thực chất là tên điên chính hiệu.
Thực lực cao thâm, khó lường, ngày xưa lấy lực lượng áp đảo chiếm đoạt vị trí minh chủ.
Nhiều năm qua, trong chỗ tối không biết bao nhiêu cao thủ các thế gia bị hắn giết, đếm cũng đếm không xuể.
“Minh chủ, đa tạ minh chủ bắt trọn đám phản đồ Hắc Liên Thánh Giáo, Hắc Liên Thánh Giáo đã phản bội, tội không thể tha, xin minh chủ lập tức tru diệt chúng, cho mọi người một cái công đạo!”
Khổng Phù Thiên tiến tới, ngữ điệu trầm thấp, nói.
“Thế sao?”
Tứ Tượng minh chủ ngữ điệu bình tĩnh, nhìn mọi người một vòng: “Bổn tọa sao không hay tin Hắc Liên Thánh Giáo đã phản bội? Theo những gì bổn tọa biết, dường như hoàn toàn không phải như vậy, các vị ai có thể nói rõ tình hình cụ thể rõ ràng cho bổn tọa?”
Trong tầm mắt của hắn, toàn bộ cao thủ thế gia thuộc Tứ Tượng Minh đều da đầu tê dại, không dám nói gì cả, cúi đầu xuống, như hoàn toàn biến thành câm điếc.
Sắc mặt Khổng Phù Thiên hơi biến đổi, vội nhìn về mấy thế gia thân cận.
Kết quả mấy thế gia kia cũng không lên tiếng, chỉ trơ mắt nhìn.
“Xem ra có vẻ ai cũng đều cho rằng đây là hiểu lầm, Khổng Phù Thiên, ý ngươi thế nào?”
Ánh mắt Tứ Tượng minh chủ trực tiếp nhìn về phía Khổng Phù Thiên.
Con ngươi Khổng Phù Thiên co rút, bị Tứ Tượng minh chủ nhìn chằm chằm, lập tức sinh ra cảnh giác áp bức mạnh mẽ, toàn thân căng cứng, huyết tuần hoàn không thuận, đầu óc ong ong.
Hồng Thiên Môn... quả nhiên muốn che chở Giang Thạch!
Hắn định nhận Giang Thạch làm đệ tử?
“Đúng vậy, hẳn là hiểu lầm.”
Khổng Phù Thiên cúi đầu, đáp lại.
“Vì là hiểu lầm, vậy chuyện này coi như xong, nhưng trước kia Khổng thị cưỡng ép Giang tiểu huynh đệ mấy lần, liệu có cần bù đắp gì không?”
Tứ Tượng minh chủ bình thản nói tiếp.
“Đúng thế, là hiểu lầm, Khổng thị ta sẵn lòng dâng ra thần dược trị thương để đền bù cho Giang tiểu huynh đệ.”
Khổng Phù Thiên đáp lại.
“Giang tiểu huynh nghĩ sao?”
Tứ Tượng minh chủ nhìn về phía Giang Thạch bên cạnh, hỏi.
“Không cần đan đan dược thần dược gì, tự ta cũng có, ta muốn một thứ khác, mong Khổng gia chủ thành toàn.”
Giang Thạch nói.
Sắc mặt Tứ Tượng minh chủ bình thản, một lần nữa nhìn về phía Khổng Phù Thiên.
Sắc mặt Khổng Phù Thiên âm trầm, hỏi: “Giang tiểu huynh muốn gì?”
“Ta muốn nguyên liệu thay máu!”
Giang Thạch lên tiếng, ánh mắt sáng lên.
Ai nấy đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn Giang Thạch rồi lại nhìn Khổng Phù Thiên.
Khá lắm, thế mà có thể thực sự nói ra!
Quả nhiên là sư tử há mồm!
Nguyên liệu thay máu, cho dù là Khổng thị cũng không phải nói muốn lấy ra là có thể lấy ra được!
Huống hồ!
Một khi dâng nguyên liệu thay máu ra, đó là viện trợ kẻ địch!
Chắn chắn Khổng Phù Thiên sẽ không bao giờ đưa ra mặc kệ lý do là gì!
“Giang tiểu huynh quá cao đánh giá lão phu rồi, Khổng thị ta suy tàn nhiều năm, nguyên liệu thay máu cũng khan hiếm, nếu ngươi đợi thêm 2, 3 năm nữa, lão phu sẽ xoay sở cho ngươi.”
Khổng Phù Thiên nói.
Giang Thạch tức thì tim lặng.
Mẹ kiếp, biết ngay mà!
“Vậy siêu phẩm võ học, Khổng thị chắc có phải không, không lẽ thậm chí ngay cả cả thứ này cũng khan hiếm?”
Lông mày Giang Thạch nhíu lại, nhìn Khổng Phù Thiên.
Mắt Khổng Phù Thiên híp híp, lại nhìn chằm chằm Giang Thạch, không nói gì.
“Khổng huynh, siêu phẩm võ học, Khổng thị nhất định không thiếu, muốn xin lỗi, cũng phải làm ra dáng một chút chứ, ngươi nghĩ sao?”
Ngữ khí Tứ Tượng minh chủ phẳng lặng, nhìn Khổng Phù Thiên.
Mí mắt Khổng Phù Thiên giật giật, trong lòng sục sôi.
Lúc này hắn tức thì sinh ra cảm giác bức bối vô lực nhưng vô phương cứu chữa mấy ngày trước của Giang Thạch.
“Vâng, minh chủ nói đúng, gia tộc ta đúng là không thiếu siêu phẩm võ học, thế này đi, ta quay về sẽ sai người đưa tới, thế nào?”
Khổng Phù Thiên trả lời.
“Không cần quay về, ở đây liền đọc ra đi, ta lo Khổng thị thân ôm nhiêu chức trách, về tới nhà lại quên nữa, bên này có Minh chủ làm chứng, không ai oán ai, không phải hay hơn sao.”
Giang Thạch nói.
Trong lòng Khổng Phù Thiên tràn ngập sát ý, nhìn Tứ Tượng minh chủ một cái, nói: “Được rồi, lão phu trước mặt minh chủ đọc ra một môn siêu phẩm võ học.”
Môn siêu phẩm võ học mà hắn đọc ra, tên Xích Dương Đao Cương, là một thức đao pháp, thực chất là tập trung cực hạn khí lực trong cơ thể, hình thành một hình thái đao khí vô kiên bất tồi, đao khí chém ra sẽ cực kỳ kinh khủng.
Luyện đến đỉnh cao, có thể đánh ra đao cương hơn mười trượng, lấy mạng đối phương ở ngoài chục thước, cực kỳ đáng sợ.
Giang Thạch dỏng tai, kích hoạt Thiên Thú Thấu Thị, lập tức nghe toàn bộ võ học vào não bộ, giữa chừng không ngừng đặt ra nghi vấn, đến khi nắm rõ mới khẽ gật đầu: “Đa tạ Khổng gia chủ!”
“Minh chủ, không có việc gì thì lão phu xin cáo từ.”
Giọng Khổng Phù Thiên già nua, nhìn Tứ Tượng minh chủ.
“Khổng huynh thoải mái đi.”
Tứ Tượng minh chủ nhẹ nhàng đáp lại.
Khổng Phù Thiên cúi đầu, quay người rời đi.
Mọi người trong điện không dám thở mạnh, trong lòng xao động, lặng lẽ kinh ngạc.
Ngày hôm nay, nhục nhã mà Khổng gia chủ phải gánh chịu...
ẦM ẦM!
Đột nhiên, xa xa vang lên tiếng nổ đì đùng, kình phong vù vù, cực kỳ bén nhọn.
Ngay có người chạy ra ngoài xem, sắc mặt ngạc nhiên, lại vội vã chạy trở lại.
“Khổng gia chủ đang luyện chưởng pháp, đánh tan tảng đá nặng vạn cân thành bột!”
“Khổng huynh, uất ức sinh bệnh đấy...”
Tứ Tượng minh chủ ngữ điệu bình thản, chậm rãi vọng ra ngoài.
Bên ngoài không còn bất kỳ động tĩnh gì.
“Các ngươi cũng giải tán đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận