Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 547: Thảm Thiết! 1

Một hành động này lập tức khiến cho toàn bộ thành trì xôn xao.
Các thế lực đến quan chiến đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Đông Hải Thất Tộc và Người Đáy Biển đột nhiên rời đi.
"Chuyện gì xảy ra? Sao bọn hắn lại rút lui?"
"Đây là tình huống gì?"
"Bọn hắn đang làm gì vậy? Không quyết đấu nữa à?"
Tiếng bàn tán xôn xao không ngừng vang lên.
Nhưng không ai trả lời bọn hắn.
Tất cả cao thủ của Đông Hải Thất Tộc đều hành động rất nhanh, mắt đỏ ngầu, hận không thể lập tức thuấn di trở về gia tộc của mình.
Tuy nhiên, khi bọn hắn đến đảo thì Giang Thạch, Thiên Ma giáo chủ và Bạch Mi Tôn Giả đã biến mất.
Chỉ còn lại những tàn tích vô tận.
Khắp nơi đều là hố sâu, chân tay đứt đoạn, máu tươi che kín đảo, nhuộm đỏ một vùng biển, khiến cho chim biển trên đảo tranh nhau kêu to, bắt đầu gặm nhấm.
Cảnh tượng này khiến cho các tộc trưởng của Đông Hải Thất Tộc khóe mắt muốn nứt ra, lửa giận hừng hực, trực tiếp ngửa mặt lên trời rống to, từng tiếng như phát điên, thảm thiết thê lương, vang vọng khắp nơi.
‘’Là ai? Là ai làm?’’
"Ai dám cùng Đông Hải Thất Tộc ta là địch!"
‘’A!’’
Các tiếng rống giận hỗn loạn vang vọng khắp bảy đảo, khiến cho biển cả vô tận đều dâng lên, không ngừng vang lên tiếng nổ mạnh.
Giờ phút này, Thiên Ma giáo chủ đã dẫn theo Giang Thạch và Bạch Mi Tôn Giả vượt qua một chặng đường dài, chính thức tiến vào phạm vi của Đông Lai Tam Thành.
"Đông Lai Tam Thành, lần lượt là Bồng Lai, Đông Hưng và Hoa Vực. bây giờ, Bồng Lai thành đã bị Giang Thạch chiếm lại, nhưng hai thành Đông Hưng và Hoa Vực lại bị đám Người Đáy Biển bí mật chiếm lấy. Hắc hắc, lần này chúng ta một là không làm, đã làm thì làm cho xong, trực tiếp quét dọn hai thành trì này một lần, mộ tên Người Đáy Biển cũng không buông tha. Tất nhiên, nếu như có thể gặp được lão gia hỏa của [Tam Thập Lục Liên Minh] kia thì càng tốt!" Thiên Ma giáo chủ cười nhẹ nói.
Giang Thạch và Bạch Mi Tôn Giả đều gật đầu. Đối với thủ đoạn và khí phách của Thiên Ma giáo chủ, Giang Thạch đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Quả nhiên là thủ lĩnh Liên Minh Ma Đạo!

Vào lúc chạng vạng tối, mặt trời lặn chiếu khắp mặt đất, toàn bộ mặt đất ngoài thành đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi. Liếc mắt nhìn lại, hồng quang chói mắt, vô biên vô hạn, mơ hồ mang theo vài phần sát khí, vài phần huyết khí.
Tại khu vực đầu thành Đông Hưng, một tên lão giả của [Tam Thập Lục Liên Minh], vẻ mặt bình thản, ba sợi râu dài, mặc bộ trường bào toái hoa màu đen, hai tay chống một cây trượng trúc màu cam, đang nhìn về phía tây.
"Tổ gia gia, ngài đã nhìn lâu như vậy, rốt cuộc đang nhìn cái gì?" Một tiểu đồng bên cạnh tay cầm lư hương, nghi hoặc hỏi.
"Đang nhìn kiêu hùng mạt lộ!" Lão giả áo đen mỉm cười bình thản.
"Kiêu hùng mạt lộ? Là ai?" Tiểu đồng lại hỏi.
"Còn có thể là ai, trên đời này gia hỏa có thể được xưng là kiêu hùng, đã ít lại càng ít, trong đó có một vị chính là người đã đem chúng ta bức bách đến mảnh Đông Hải này." Lão giả trường bào màu đen mỉm cười nói.
"Là Thiên Ma giáo chủ?" Tiểu đồng giật mình nói, "Chẳng lẽ hắn muốn bị người giết chết? Thật sự là quá tốt, ma đầu này rốt cục phải chết!" Tiểu đồng trở nên vô cùng kích động.
"Đúng vậy, hắn cuối cùng cũng phải chết." Lão giả trên mặt tươi cười hiền lành, khẽ cười nói, "Vì chờ một ngày, chúng ta đã chết quá nhiều người, nhưng chỉ cần qua hôm nay, Liên Minh Ma Đạo sẽ lâm vào hoàn cảnh hỗn loạn, đến lúc đó, chúng ta có thể phản công trở về."
"Tổ gia gia, là người nào giết chết Thiên Ma giáo chủ?" Tiểu đồng vội vàng tiếp tục hỏi.
"Hắn tự gây nghiệt, không thể sống, là ông trời muốn diệt hắn!" Lão giả áo đen mỉm cười, tiếp tục ngẩng đầu lên, nhìn về phương Đông xa xôi.
Mặt trời chiều ngã về tây, phong cảnh lúc này lại mỹ lệ nói không nên lời. Nhưng mà ngay tại đây, trong tịch dương màu đỏ máu trải dài, ba đạo nhân ảnh lại đang từ khu vực xa xa cất bước mà đến, giống như chậm mà cực nhanh, từng bước lóe lên, mang theo nụ cười nhàn nhạt, hướng về khu vực đầu thành này nhìn lại.
Lão giả hắc bào sắc mặt ngẩn ngơ, cơ hồ cho là mình nhìn lầm, vội vàng dùng sức dụi dụi hai mắt, ngóng nhìn qua lần nữa.
Vừa nhìn, đồng tử lập tức co rút lại.
Không nhìn lầm!
Đúng là Thiên Ma giáo chủ!
"Không thể nào!" Lão giả áo đen thất thanh nói.
"Khô Trúc lão nhân, ngươi gặp được lão phu ở chỗ này, rất là thất vọng?"
Thiên Ma giáo chủ mang theo nụ cười nham hiểm, dừng lại trước thành trì, ánh mắt nhìn lên lão giả áo đen trên đầu thành.
Lão giả áo đen đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, sắc mặt tái nhợt, không thể tin được, nói: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Sao ta lại ở đây?" Nụ cười trên mặt Thiên Ma giáo chủ cực kỳ cổ quái, nói, "Ta sao không thể ở đây? Các ngươi thiết kế ám sát ta, chẳng lẽ không cho phép ta ra ngoài?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận