Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 202: Chạy Được Không? 2

"Chỉ với lũ phế vật các ngươi, đêm nay cũng dám xâm nhập Hắc Liên Thánh Giáo ta, còn dám giết nhiều người như vậy, đêm nay, không một ai được rời khỏi đây!"
Ba tên trưởng lão Khổng thị kinh hãi, nhận ra trạng thái bây giờ của Giang Thạch.
"Cự Thần cực hạn, hắn sao lại có Cự Thần cực hạn của Khổng thị ta!"
"Nhanh ra tay, cùng giết Giang Thạch, không cho hắn cơ hội!"
"Nhanh nhanh ra tay!"
Ba vị trưởng lão Khổng thị vội la lớn, đột nhiên lùi lại, thậm chí nhanh chóng ra tay với những người bên cạnh, đẩy tất cả các cao thủ các thế gia về phía Giang Thạch.
Một số người thậm chí bị bọn hắn ném thẳng tới.
Bản thân mấy người Khổng thị thì đầy hoảng sợ, giẫm chân xuống, không do dự lập tức chạy trốn, tốc độ bùng nổ đến cực hạn.
Giang Thạch này quá quái dị!
Lực lượng đáng sợ, vượt ngoài tưởng tượng!
Một quyền đã đánh chết một tên đồng bạn của bọn hắn.
Quan trọng hơn, thậm chí bây giờ hắn còn sử dụng [Cự Thần cực hạn]!
Cái này còn có thể đánh sao?
Giống như một người ban đầu bị coi như cừu non, đột nhiên biến thành ác long vậy.
Ngay cả Lôi Hành Pháp Vương, Điện Hành Pháp Vương cũng kinh hãi, không thể tin được.
Những cao thủ thế gia khác bị ném tới, càng là sợ hãi, la hét thảm thiết.
"Khổng tiền bối, các người làm gì..."
"Giang thiếp hiệp có chuyện gì cứ nói!"
Bùm bùm bùm!
Thi thể nổ tung, máu bắn khắp nơi.
Giang Thạch xông qua, khí thế kinh khủng như ma thần, một quyền một người, đánh tan tành những cao thủ các thế gia bị ném tới, bước chân không chậm một nhịp nào.
Mưa máu tung toé khắp trời, thảm không chịu nổi.
"Giang Hữu Sứ, ta vô tội, ta không phản bội ngươi, ta muốn bảo vệ Hắc Liên Thánh Giáo, ngươi không thể giết ta, để ta sống còn có ích..."
Điện Hành Pháp Vương hoảng sợ la lớn, quay đầu chạy trốn.
Chỉ có điều hắn vừa chạy đi không xa, Giang Thạch lập tức xuất hiện phía sau hắn, ánh mắt lạnh băng, không chút do dự, trực tiếp dùng hết sức vỗ xuống một cái.
Rầm!
Giống như một thiên thạch khủng khiếp đâm tới, khu vực trong phạm vi mười mấy thước bị kình khí phát ra từ trên tay hắn cuốn vỡ nát.
Trong vụ nổ kinh thiên động địa, vô số sóng khí quét ngang bốn phía, như mười mấy quả bom nổ cùng lúc.
Sóng xung kích kinh hoàng từ trung tâm chỗ Giang Thạch tỏa ra cả chục thước, dọc đường đất đá nứt vỡ, kiến trúc đổ sụp, vô số mảnh thi thể cùng cát bụi bị cuốn bay lên cao.
Điện Hành Pháp Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị công kích trực diện của Giang Thạch đánh trúng, cả người nổ tung ngay tại chỗ, cơ thể biến thành vô số mảnh vụn bay tứ tung theo đất đá.
Giang Thạch tiêu diệt người khác chỉ dùng một quyền một người, không dùng hết sức.
Chỉ riêng việc tiêu diệt Điện Hành Pháp Vương, hắn trực tiếp sử dụng toàn lực.
Thậm chí lực lượng và kình lực kết hợp, đánh nổ cơ thể hắn, không còn lại mẩu xương nào.
Còn Lôi Hành Pháp Vương thì từ lâu đã chạy trốn ra ngoài viện, máu me đầy mình, sợ hãi tột cùng, khi nghe thấy tiếng nổ kinh hoàng phía sau càng thêm hoảng loạn, thậm chí đại tiểu tiện không kiểm soát được.
"Mau cứu ta, Giang Thạch muốn phản loạn, mau cứu ta..."
Lôi Hành Pháp Vương hoảng sợ gào thét.
Một bên la hét, một bên kinh hãi chạy.
Xoạch!
Đột nhiên, một bàn tay khổng lồ đáng sợ xuyên thẳng qua thân thể hắn, từ lưng đâm xuyên ra ngực trước, kéo theo huyết dịch và mảnh vỡ nội phủ.
Lôi Hành Pháp Vương trợn mắt kinh hoàng, cảm nhận đau đớn khôn xiết nhanh chóng lan khắp thân thể, khiến hắn khó khăn quay đầu lại, nhìn về phía sau.
"Ngươi không nên chọc ta!"
Giọng của Giang Thạch lạnh như từ dưới cửu u truyền đến, ánh mắt như điện.
Sau đó dưới ánh mắt kinh hoàng của Lôi Hành Pháp Vương, tay giật mạnh, lập tức xé Lôi Hành Pháp Vương ra làm đôi, văng mạnh ra hai bên.
Trong đêm tối âm u.
Xa xa vẫn truyền đến âm thanh động đất dồn dập, tiếng chiến đấu vẫn không ngừng.
Giang Thạch nhìn theo ba tên trưởng lão Khổng thị đã chạy trốn, ban đầu muốn trực tiếp đuổi theo giết chết, nhưng lại nhíu mày, đổi ý, quay người lao về hướng truyền đến động tĩnh chiến đấu.
Một khu vực khác.
Môn chủ Thiết Tuyến Môn, môn chủ Khổng Tước Môn đang dẫn người vây công Phong Hành Pháp Vương, Vũ Hành Pháp Vương, liên tục vang lên âm thanh chiến đấu kinh khủng, rung chuyển cả đất trời.
Không xa, còn có ba bốn cao thủ Hoán Huyết, đang nhanh chóng lao về bảo khố và kho dược liệu, nhưng bị Ngô lão và Liệt lão canh giữ bảo khố và kho dược liệu chặn lại, xảy ra cuộc chiến nhỏ.
Còn lại là âm thanh các đệ tử Hắc Liên Thánh Giáo chiến đấu thảm khốc, máu tươi bay khắp, xác chết ngổn ngang.
Những cao thủ thế gia này đối phó người khác thì khó khăn, nhưng nếu đối đầu với các võ giả bình thường thì dễ dàng, giống như một cuộc tàn sát vậy.
Ngay cả Liệt lão cũng không chịu nổi.
Bị một gã cao thủ cơ thể khổng lồ khuôn mặt dữ tợn, mặt đầy nụ cười quái dị tát một cái, phun máu tươi, đập mạnh xa xa.
"Hắc Liên Thánh Giáo ngày thường khinh thường chúng ta, hôm nay lão sẽ nếm thử đan dược bí truyền của Hắc Liên Thánh Giáo, ha ha ha!"
Gã khổng lồ cười lớn, sau khi đánh Liệt lão bay đi vẫn không tha, thân hình đáng sợ kéo theo một luồng gió cuồng, lại tàn nhẫn tát xuống.
Tuy nhiên vừa tát xuống, không xa có một bóng người lao tới cực nhanh, nhanh đến cực điểm, khí thế toàn thân như sao băng khủng khiếp, mắt lạnh băng, tay cũng tát thẳng vào mặt gã khổng lồ.
Gã khổng lồ thay đổi sắc mặt, cảm nhận được nguy hiểm, muốn phản ứng đã quá muộn, chỉ kịp gầm lên, điều động lực lượng toàn thân tấn công Giang Thạch.
Kết quả bốp một tiếng, hắn bị Giang Thạch đánh nửa người trên thành mưa máu, một nửa cơ thể còn lại bay ngược ra xa, đập mạnh xuống, chết thảm ngay tại chỗ.
Những người còn lại đều thay đổi sắc mặt, kêu lên kinh ngạc, cùng nhìn về Giang Thạch.
Giang Thạch ra tay nhanh như điện, không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, tay vỗ loạn xạ, nhanh chóng tóm lấy những cao thủ các thế giá, chặt tay xé chân, ném cơ thể không còn tay chân của bọn hắn xuống đất giống như vài con côn trùng.
Chớp mắt nhóm người này đã bị dọn sạch.
Một bên khác, Môn chủ Thiết Tuyến Môn và những người khác đang trấn áp Phong Hành Pháp Vương, Vũ Hành Pháp Vương, cũng cảm nhận được bất thường.
Thực ra, ngay từ đầu Môn chủ Thiết Tuyến Môn đã cảm thấy không đúng.
Hắn là người thận trọng, vốn chỉ cần có chút động tĩnh là lập tức chạy trốn, nên mới sống sót đến giờ, thuận lợi sống tu luyện đến Hoán Huyết tam trọng.
Kết quả chỉ vừa rồi, hắn rõ ràng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết xa xa của đồng bạn.
"Tình huống không ổn, rút lui!"
Môn chủ Thiết Tuyến Môn kinh hô.
Hắn không dám suy nghĩ nhiều, cũng chẳng quan tâm những người xung quanh, trực tiếp quay đầu chạy trốn.
Không chần chừ chút nào.
Môn chủ Khổng Tước Môn đi cùng hắn trước đây cũng lập tức thay đổi sắc mặt, hầu như chỉ do dự một chút rồi nhanh chóng đuổi theo Môn chủ Thiết Tuyến Môn, chạy về phía xa.
Môn chủ Thiết Tuyến Môn là người thế nào, nàng rõ như ban ngày.
Lão già giảo hoạt này, gần như mỗi lần gặp nguy hiểm đều biến mất, năng lực cảm nhận nguy cơ cao hơn bất kỳ ai.
Sắc mặt các cao thủ thế gia phía sau cũng thay đổi, chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra thì biến cố đã ập tới.
Một bóng người cực kỳ đáng sợ đột nhiên lao tới từ xa, mang theo áp lực không thể tưởng tượng được, hoàn toàn không cho họ bất kỳ cơ hội nói chuyện hay van xin nào, nhanh đến cực độ, tóm lấy thân thể họ, giống như xé búp bê rơm, kêu rốp rốp, xé lung tung như vải rách.
Chớp mắt, tất cả mọi người đều bị xé thành nhân côn, ném xuống đất, kêu thảm thiết, giống như biến thành những con nhộng bò lổm ngổm trên mặt đất, tay chân bị xé đứt hết, thảm không chịu nổi.
Tiếp theo, Giang Thạch không giảm tốc độ, bàn chân dẫm mạnh, thân thể khủng bố lao thẳng tới Môn chủ Thiết Tuyến Môn và Môn chủ Khổng Tước Môn với tốc độ cực nhanh, ánh mắt lạnh như băng.
"Chạy được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận