Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 542: Sâm La Điện! Khí Huyết Chí Dương! 2

"Ồ? Giáo chủ nắm chắc bao nhiêu?"
Giang Thạch nhịn không được tò mò hỏi.
"Không rõ lắm, nhưng giáo chủ lão nhân gia chưa bao giờ làm việc không nắm chắc."
Bạch Mi Tôn Giả đáp lại: "Một lát nữa ngươi gặp giáo chủ sẽ biết!"
Đi ra khỏi khu vực này, đi qua hành lang quanh co, Bạch Mi Tôn Giả nhanh chóng dẫn Giang Thạch đi vào hậu viện. Ở trong hậu viện này, lại có một mật thất.
Bạch Mi Tôn Giả dẫn Giang Thạch vào mật thất.
Trong mật thất đặt một chiếc xe ngựa vô cùng to lớn, bề ngoài xa hoa. Phía trước xe ngựa là một đường hầm sâu hun hút, không biết đi về đâu.
Giang Thạch nhìn thấy không khỏi kinh ngạc.
Thiên Ma giáo không biết khi nào đã đào được một đường hầm ở đây?
Bỗng nhiên, rèm cửa sổ xe ngựa được kéo lên, lộ ra gương mặt Thiên Ma giáo chủ. hắn cười tươi nói: "Đến rồi, mau lên xe."
"Vâng, giáo chủ."
Giang Thạch gật đầu, lên xe ngựa. Bạch Mi Tôn Giả cũng theo lên.
Chiếc xe ngựa lập tức lao đi, dọc theo đường hầm đen kịt, phóng ra ngoài. Bên trong xe ngựa có trận pháp giảm xóc nên dù chạy nhanh như vậy cũng không hề xóc nảy.
"Giang Thạch, ngươi không làm cho ta thất vọng. Ta đã biết hết mọi chuyện ở Đông Lai Tam Thành. Ngươi lập đại công, giúp Thánh Giáo ta giảm thiểu tổn thất tối đa. Ta nhất định phải trọng thưởng ngươi. Ngươi muốn gì?"
Thiên Ma giáo chủ bình tĩnh nói.
"Có thể tùy ý chọn?’’
Ánh mắt Giang Thạch lóe lên, nói: "Huyết Thần đan cũng có thể lấy?"
"Haha, không thành vấn đề."
Thiên Ma giáo chủ đột nhiên cười ha hả, vỗ tay nói: "Nhưng ngươi phải đợi ta tiêu diệt Đông Hải Thất Tộc rồi mới có thể ban Huyết Thần đan cho ngươi."
"Giáo chủ muốn đi đâu?"
Giang Thạch nhịn không được hỏi.
"Tất nhiên là đi tìm hang ổ của Đông Hải Thất Tộc ."
Khóe miệng Thiên Ma giáo chủ nhếch lên một nụ cười tàn khốc, nói: "Đông Hải Thất Tộc âm mưu ám sát ta, ở bên ngoài nói muốn quyết đấu với ta, nhưng thật ra đã âm thầm cấu kết với đám súc sinh Người Đáy Biển kia, mai phục vô số cao thủ, muốn vây khốn ta. Ta sao có thể mắc mưu? Ta ăn muối còn nhiều hơn bọn hắn ăn gạo đây. Ta cố ý bày ra nghi trận trong thành, để bọn họ tưởng rằng ta đã đến, nhưng thực ra ta muốn đi thẳng tới sào huyệt của bọn họ, một lần nhổ sạch Đông Hải Thất Tộc , bao gồm cả Đông Lai Tam Thành, một người cũng đừng hòng chạy thoát."
Trong lòng Giang Thạch ngưng trọng, nói: "Giáo chủ nắm chắc bao nhiêu?"
"Nắm chắc bao nhiêu? Chín thành trở lên."
Thiên Ma giáo chủ cười lạnh nói: "Yên tâm, đợi ta tiêu diệt bọn họ, Huyết Thần đan nhất định sẽ đưa đến tay ngươi."
Hắn lại cười lớn vài tiếng, bỗng nhiên cầm lấy ba vò rượu ngon, đặt lên bàn, vỗ vào tay Giang Thạch và Bạch Mi Tôn Giả, cười nói: "Uống đi, Thiên Ma thần tửu danh bất hư truyền, ta không tới thời khắc trọng yếu các ngươi cũng không có phúc hưởng dụng."
Nói xong, hắn liền cầm một vò rượu lên, ừng ục ừng ục uống xuống, tiếng rượu chảy trong cổ họng vang vọng, khí phách phóng khoáng không gì sánh được.
Giang Thạch cũng không do dự, theo sát cầm lấy một vò rượu, uống theo.
Móng ngựa phi nước đại, một hơi lao ra không biết bao nhiêu dặm.
Cuối cùng, chiếc xe ngựa hoàn toàn lao ra khỏi đường hầm, đã rời xa tiểu thành trước đó.
Sau khi lao ra khỏi đường hầm, Thiên Ma giáo chủ hét dài một tiếng, thân hình như một tia chớp đen, lao vút về phía trước.
Giang Thạch và Bạch Mi Tôn Giả cũng theo sát phía sau.
Ba người phi hành với tốc độ cực nhanh, như thể đang thuấn di, không tiếc chút kình lực nào.
"Giang Thạch, ngươi biết đại bản doanh của Đông Hải Thất Tộc ở đâu không?"
Thiên Ma giáo chủ khẽ cười.
"Thuộc hạ không biết."
Giang Thạch lắc đầu.
"Đại bản doanh của Đông Hải Thất Tộc, đều nằm trên bảy hòn đảo ở Đông Hải. Mỗi hòn đảo đều có một tòa bản doanh của bọn hắn, lần lượt là Trác, Vương, Trương, Minh, Phương, Triệu,
Thôi. Nói là Đông Hải Thất Tộc , nhưng thực chất bọn hắn đều là hậu duệ của dị tộc. Huyết mạch của bọn hắn là pha trộn giữa dị tộc và nhân loại. Nhìn thì giống người, nhưng thực ra là dị tộc bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội nhân loại. Lần này ta tiêu diệt bọn hắn, cũng coi như là trừ hại cho nhân loại."
Thiên Ma giáo chủ lại cười lớn.
"Đúng rồi, giáo chủ, ta ở trong thành gặp một nhóm người rất quỷ dị. Bọn hắn chỉ có một tấm da người, lại hành động nhanh chóng, ra tay tàn nhẫn, có thể biến người thành bộ xương trắng trong thời gian rất ngắn."
Giang Thạch đột nhiên ngừng lại, mở miệng nói.
"Ồ, ngươi cũng gặp bọn hắn rồi à?"
Ánh mắt Thiên Ma giáo chủ lóe lên, rất ngạc nhiên, nhưng vẫn đang phi hành, nói: "Không ngờ lần này đại chiến lại thu hút được nhiều thế lực đến như vậy. Ngay cả Sâm La điện cũng xuất hiện. Giang Thạch, bọn họ đến từ một thế lực rất quỷ dị, được gọi là [ Sâm La điện ]."
‘’Sâm La điện?’’
Đôi mắt Giang Thạch lóe lên.
"Đúng vậy, nghe rất quỷ dị phải không? Giống như là nơi người chết tụ tập. Bọn họ lấy tên Sâm La, chính là muốn nói cho thế nhân biết, bọn họ là điểm cuối cùng của tử vong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận