Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 86: Chuy bạo Thiết Tu La!

Toàn bộ đường phố, bóng người dày đặc, khí tức trầm trọng, Thiết Tu La đông nghịt đem nơi đây bao vây, chật như nêm cối.
Mỗi một tên Thiết Tu La đều là nhân tuyển được chọn lựa kỹ càng, thân hình cao lớn, tu vi hùng hậu, toàn thân bị thiết giáp bao bọc nghiêm ngặt, ngay cả khuôn mặt cũng bị mặt nạ bao lấy, chỉ lộ ra một đôi ánh mắt lạnh như băng ở bên ngoài, giống như là ác quỷ chân chính.
Tất cả nhân sĩ giang hồ đều cảm thấy da đầu tê dại, rung động trong lòng, thân thể yên lặng lùi lại, ngừng thở, không dám nói một lời.
-Tám trăm Thiết Tu La bị ẩn tàng bảy tám năm, rốt cục lại xuất hiện.
-Tất cả đều là bởi vì thiếu niên trong sân kia!
-Đó chính là Giang Thạch? xem ra cũng không có gì khác biệt?
Có nhân sĩ giang hồ thì thào tự nói.
-Cẩn thận hắn tát chết ngươi, ngươi thấy kết cục của tên cao thủ cấp Võ Thánh vừa rồi không?
Bên cạnh có người sắc mặt biến ảo, nói nhỏ.
Tên nhân sĩ giang hồ kia nhất thời rùng mình một cái, ngậm miệng không nói tiếp.
Bọn họ rõ ràng nhìn thấy hai tên cường giả cấp Võ Thánh xông vào khách điếm, một người bay ngược ra ngoài hai lần, bị trọng thương, vô cùng thê thảm, người kia cho đến bây giờ cũng không rõ tung tích.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đã chết.
-Lão Hoàng, ngươi nói đúng, Giang Thạch này đúng là gầy như que củi a.
Một tên nhân sĩ giang hồ sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc mở miệng.
-Đừng, đừng gọi tên hắn ra nữa, ngươi lại gọi để hắn nghe thấy nói không chừng hắn sẽ lao đến.
Lão Hoàng rùng mình một cái, vội vàng mở miệng.
Nhìn Thiết Tu La dày đặc vây quanh nơi đây, trong lòng hắn đã cuồn cuộn sóng lớn, tâm tình cực kỳ phức tạp, vừa hy vọng những người này có thể bắt được Giang Thạch, lại hy vọng Giang Thạch có thể giết ra vòng vây, vô luận chuyện gì xảy ra cũng có thể gia tăng đề tài thuyết thư trên giang hồ của hắn.
Ngày sau hắn lại thuyết thư, đem chuyện hôm nay nói ra, tuyệt đối có thể nhất cử danh dương giang hồ.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng nhanh chóng lấy giấy bút từ trong tay áo ra, bắt đầu ghi chép tình hình tại hiện trường.
Ngay lúc này.
Giang Thạch khuôn mặt khó coi, mang theo Lang Nha Bổng thô to, đã đi tới chính giữa đường phố, nhìn thiết giáp quân màu đen dày đặc trước mắt, lửa giận trong lòng khó có thể chịu được.
-Giết ái mã của lão tử, còn dám vây công ta, các ngươi là muốn chết!
Bùm!
Lang Nha Bổng nặng nề đập xuống mặt đất, lập tức đập nát mặt đất bằng đá xanh, loạn thạch bắn tung tóe.
Từng mảnh cuồng phong thổi quét bốn phía, cát bay đá chạy, mặt đất đều lắc lư.
Mọi người quan sát ở xa xa đều sợ hãi, mặc dù cách rất xa, cũng có thể cảm nhận được loại lực lượng cuồng bạo này.
-Không hổ là [Quỷ Bệnh Vương].
-Khó trách có thể giết chết Thanh Tùng đạo trưởng, lực lượng thật đáng sợ......
-Đây là lực phá hoại cấp Võ Thánh.
-Thật đúng là một tên mãnh tướng tuyệt thế, thật sự là đáng tiếc.
Viên Khai Thái ngồi trên chiến mã, không nhúc nhích, thanh âm cảm khái, mặc một thân Dầu Hổ Thôn Thiên Giáp, cầm loan đao mỏ hạc trong tay, tóc bạc phơ, càng già càng dẻo dai.
Ở bên cạnh hắn là hai tên lão giả khuôn mặt âm trầm, trên người đều mặc trường bào màu đỏ thống nhất, cổ tay áo trường bào đều thêu hoa văn hình rồng màu vàng sậm.
Quý khí bức người, khí chất độc đáo.
Chính là người của côn Sơn Long thị.
"Có cái gì đáng tiếc, nghịch đồ như thế, sớm nên trực tiếp bắt xử tử, công khai thiên hạ, lấy đó mà lập uy với bọn đạo chích, nếu không sớm muộn gì cũng trở thành mối họa của võ lâm!"
Lão giả miệng nhọn bên trái âm trầm nói.
-Viên tổng binh, không nên chậm trễ thời gian, động thủ đi.
Một tên lão giả khác lạnh lùng mở miệng, nói: "Để cho chúng ta xem tám trăm Thiết Tu La của ngươi rốt cuộc có chiến lực gì.’’
-Khụ khụ...
Bỗng nhiên, lão giả cao gầy của Trương thị cách đó không xa, miệng ho ra máu, sắc mặt tái mét, cất bước đi tới, lạnh giọng nói: "Viên tổng binh, cần phải giết hắn, để mặc hắn trưởng thành, tuyệt đối là đại họa!"
Hắn liên tục ăn hai kích của Giang Thạch mà không chết, thương thế trên người còn đang nhanh chóng khép lại, không thể không làm cho người ta thán phục lực khôi phục của Lũng Tây Trương thị không phải đồn xuông.
Viên Khai Thái nhẹ nhàng gật đầu, lần nữa nhìn về phía Giang Thạch, nói: "Giang Thạch tiểu hữu, mặc kệ ngươi có lai lịch gì, ở cảnh nội Phong Châu của ta liên tục phạm phải huyết án ngập trời, chọc cho thiên nộ nhân oán, lão phu không thể không ra tay với ngươi, hôm nay nếu ngươi bó tay chịu trói, lão phu còn có thể giữ cho ngươi được toàn thây, nếu không, đại quân vừa qua, ngươi sẽ hóa thành bột mịn.’’
-Hóa cái đầu mẹ mày.
Giang Thạch cầm lên lang nha bổng lần nữa, chủ động đi về phía trước, giận dữ nói: "Vốn ta chỉ muốn vô thanh vô tức rời đi, là các ngươi nhất định phải ép ta, nếu ngươi nhất định muốn tìm chết, vậy thì trách không được ta!"
Ánh mắt Viên Khai Thái lạnh lùng, phất tay nói: "Động thủ!’’
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
800 Thiết Tu La ánh mắt lạnh như băng, thân hình cao lớn, lập tức đồng loạt cất bước về phía trước, tiếng bước chân đinh tai nhức óc, đều nhịp, thân hình trực tiếp hợp thành một loại trận hình cường đại, vây quanh tới hướng của Giang Thạch.
Rầm!
Vừa lên tới, đã có người ném ra xích sắt có câu tỳ bà, mũi nhọn sắc bén, hung hăng móc về phía thân thể Giang Thạch.
Lại có người ném ra xiềng xích đơn thuần, nhanh chóng quấn quanh hai chân, hai tay, cổ của Giang Thạch.
Những người còn lại đều cầm trọng thương, trọng chùy, vũ khí nặng, hung hăng phóng về phía thân thể Giang Thạch.
Trong nháy mắt bốn phương tám hướng có không biết bao nhiêu vũ khí đều nhắm vào thân thể của Giang Thạch.
Lúc những Thiết Tu La này động thủ, căn bản không lo lắng Giang Thạch có thể đánh trả hay không, cũng căn bản không nghĩ tới việc làm sao chống cự công kích của Giang Thạch.
Bởi vì giáp trụ trên người bọn họ là loại có một không hai, khắc trận văn, lại có Tinh Thần Vẫn Thiết dung nhập vào bên trong, hoàn toàn có thể chống đỡ công kích của cường giả Võ Thánh mà không có việc gì.
Điều này cho bọn họ sự lòng tin tuyệt đối.
-Loạn thất bát tao, lại là một chiêu này! Cút tới đây cho ta!
Vừa nhìn thấy xiềng xích dày đặc cùng móc tỳ bà ném tới, Giang Thạch giận tím mặt, một tay bắt lấy mấy sợi xiềng xích thô to, tiện tay vung lên.
Rầm!
Thiết Tu La ở đầu dây xích kia lập tức phát ra kinh hô, cả người giống như là diều, bị Giang Thạch tùy ý quăng ra ngoài, bay lên từ trên mặt đất, hung hăng nện tới đám người.
Phải biết rằng giáp trụ trên người bọn họ nặng hơn bốn trăm cân, lại có tác dụng tiêu trừ kình lực, giờ phút này bị Giang Thạch cầm một đầu xích mà vũ động, vô luận đụng vào trên người ai, đó đều là tai nạn tính hủy diệt.
Răng rắc! Răng rắc!
Không!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, kèm theo tiếng xương cốt bạo liệt.
Thiết Tu La đang quăng bay ra ngoài kêu cứu mạng lại đụng vào trên người Thiết Tu La khác, nhất thời giống như là hai quả trứng gà đụng vào nhau, máu tươi bắn tung tóe, cả hai đều chết thảm, thân thể bay ngược.
Mà đúng lúc này, càng nhiều xiềng xích và móc tỳ bà đã quấn quanh thân thể và cổ Giang Thạch, đồng thời còn có trường thương dày đặc trực tiếp đâm mạnh vào khu vực yếu ớt trên người hắn, lại có người cầm trọng chùy, trọng côn trong tay nhào tới rất nhanh.
Trong nháy mắt Giang Thạch trực tiếp rơi vào chiến thuật biển người.
Giờ khắc này, đem người hình dung thành sóng biển cũng không quá chút nào.
Tám trăm Thiết Tu La xông lên, quả thực giống như là sóng lớn màu đen, sóng sau xô sóng trước, khí tức bức người, bất kể vật gì đều có thể bị bọn họ trực tiếp đánh nát, phá vỡ.
Nhưng mà bọn họ lại đánh giá thấp lực lượng khủng bố của Giang Thạch.
Giáp trụ trên người bọn họ mặc dù có tác dụng tiêu trừ kình lực và gia tăng phòng ngự, nhưng so với khí lực gần như nghịch thiên của Giang Thạch, lực phòng ngự của giáp trụ này quả thực không đáng để nhắc tới.
Giang Thạch vừa nhìn thấy bản thân bị rất nhiều xiềng xích cùng tỳ bà câu quấn ở trên người, trong lòng càng là giận dữ, thân thể đột nhiên giãy dụa, giống như một đầu Giao Long bị trói chặt, chấn đến xiềng xích ào ào rung động, toàn thân bộc phát ra lực lượng không biết kinh khủng bao nhiêu.
Cút!
Những xiềng xích, tỳ bà câu quấn quanh trên người hắn trực tiếp bị hắn quật bay múa lung tung, từng tên Thiết Tu La phía sau xiềng xích cũng rất nhanh đã kinh hô lên, bị quăng đập khắp nơi.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc......
-Không!
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Cơ hồ đối mặt một khoảnh khắc, những xiềng xích, tỳ bà câu này đã bị Giang Thạch tránh thoát ra, căn bản không vây được hắn, ngược lại còn bị hắn quăng bay múa lung tung, đập chết không biết bao nhiêu người.
Giang Thạch vừa thoát khốn, liền thấy được những trường thương, trọng chùy thô to hung hăng tấn công đến, hắn không lưu lại dư lực, vung Lang Nha Bổng liền hung hăng đập tới đám người.
-Chiến thuật biển người, ta để cho các ngươi chiến thuật biển người!
Rầm!
Một gậy đánh qua, trong không khí nhấc lên một tầng sóng khí kim loại chói tai trong nháy mắt, chấn động đến màng nhĩ của rất nhiều người đều đau đớn.
Bùm!
-Không!
Đối mặt một cái liền đánh cho một đám Thiết Tu La này bay múa lung tung, thanh âm thê thảm, máu tươi vung vãi, từng người đều nhỏ yếu giống như trứng gà.
Giáp trụ hơn bốn trăm cân căn bản là bảo vệ không được bọn họ, nháy mắt đã bị Giang Thạch đập đến lõm thiết giáp xuống, xương cốt vỡ nát, thân thể bay loạn, giống như là một đống lá rụng.
Viên Khai Thái thật đúng không biết sống chết, còn muốn dựa vào chiến thuật biển người đối phó Giang Thạch.
Ở dưới sự gia trì của Xích Dương Thần Công tầng thứ ba, khí lực bây giờ của Giang Thạch đã trực tiếp đạt tới trình độ hơn bảy vạn ba ngàn cân, cái này căn bản là không thể xưng là người mà là hung thú.
Không khác gì một cái máy nghiền thịt đi vào trong đám người.
Huống chi trong tay cũng có Lang Nha Bổng từ Tinh Thần Vẫn Thiết đúc thành, dưới tình huống kình lực lẫn nhau đều bị triệt tiêu, tất cả mọi người chỉ có thể dựa vào lực lượng thân thể đối chọi.
Loại tình huống này, lại càng không ai có thể chống lại Giang Thạch.
Kenh! Cạch! Kenh! Cạch......
-Không! Không! Không! A......
Lại là một mảng lớn Thiết Tu La bị lang nha bổng của hắn đập bay loạn, phát ra tiếng kêu thảm thiết, từng cái binh khí bị nổ tung, thiết giáp bị đánh nát, tất cả xương cốt, nội phủ bên trong đều bị đánh lệch vị trí cùng nứt ra.
Giáp trụ được xưng là có thể thừa nhận trọng kích của Võ Thánh mà không có việc gì, ở trong mắt Giang Thạch quả thực giống như thùng rỗng kêu to.
Hắn điên cuồng đập loạn, hoàn toàn không để ý phòng ngự, một đường điên cuồng mà xông lên, giống như là một tên Sát Thần đồng dạng, một đám Thiết Tu La không ngừng bay ngược, không ngừng kêu thảm thiết.
Giống như là một khỏa đại bác, điên cuồng lao đi từ chính giữa hướng về bốn phương tám hướng, đem mọi người ở bốn phương tám hướng đều dọa sợ tới sắc mặt trắng bệch, chạy trối chết, hoảng sợ chạy trốn.
Không biết bao nhiêu người đã bị đập chết ngay tại chỗ.
Không biết bao nhiêu tòa nhà bị chấn sập.
Cũng không biết đã có bao nhiêu Thiết Tu La bị người một nhà dẫm chết.
Một màn kinh khủng này dọa đến tất cả nhân sĩ giang hồ cùng quần chúng quan sát đều cực kỳ hoảng sợ, có bao xa liền trốn bao xa, mỗi người đều không dám tin.
-Đây chính là Thiết Tu La ?
-Tồn tại được xưng là có thể vây giết Võ Thánh, trấn áp giang hồ, cứ như vậy bị một mình Giang Thạch quét ngang, đây quả thực là giống như nằm mơ a.
-Hận thiên vô bả, đây chính là hận thiên vô bả trong truyền thuyết?
Lão Hoàng sợ tới mức thanh âm run rẩy.
Trong thời gian ngắn, một đám Thiết Tu La đã bị Giang Thạch trực tiếp nện chết hơn hai trăm người.
Cái này còn chưa tính xong, hắn giống như là có khí lực dùng mãi không hết, còn đang tiếp tục xông tới, hung hãn không sợ chết, tiếp tục điên cuồng vung chùy giết vào trong đám Thiết Tu La.
Trên lực lượng, một đám Thiết Tu La căn bản là không thể tạo thành bất kỳ thương tổn hữu hiệu nào đối với Giang Thạch.
Cho dù là dùng chiến thuật biển người, bọn họ cũng rất khó có thể đánh tới trên người Giang Thạch, mặc dù có người có thể lấy trường thương đâm trúng Giang Thạch, nhưng cũng chỉ là có thể lưu lại một vết bạch ngấn mà thôi.
Phải biết rằng ngay cả Thanh Tùng đạo trưởng lúc trước lấy kiếm khí vô song cũng không thể phá vỡ phòng ngự của Giang Thạch, huống chi là một đám người mới Nhập Kình quan thứ mười, quan thứ mười một này.
Bọn họ chỉ có thể dựa vào giáp trụ trên người!
Nhưng Giang Thạch chiến đấu hoàn toàn dựa vào lực lượng thân thể, giáp trụ của đối phương đối với hắn mà nói, căn bản là một chút tác dụng cũng không có.
-Nghiệt súc, thật sự là nghiệt súc!
Viên Khai Thái trên chiến mã, ánh mắt trừng lên, vừa sợ vừa giận, lại một lần nữa mất đi vẻ thong dong.
Biểu hiện của Giang Thạch khiến cho lão tướng sống hơn một trăm tuổi như hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tám trăm Thiết Tu La của hắn là chiến lực mạnh nhất trấn thủ Phong Châu, là căn cơ của mười vạn Phong Châu quân của hắn.
Các lộ thổ phỉ, tặc quân bốn phương tám hướng ai chưa từng nghe qua, ai chưa từng sợ hãi qua?
Kết quả hôm nay lại bị một thiếu niên trực tiếp đánh tan!
Trong thời gian ngắn ngủi đã đã sắp chết khoảng ba trăm người.
Điều này làm cho trái tim của hắn kịch liệt co quắp, có loại cảm giác đau đớn nói không nên lời.
-Rút lui, mau mau rút lui, đội trường thương lập tức đi lên!
Viên Khai Thái mở miệng rống giận.
Hắn không thể không nhanh chóng triệu hồi Thiết Tu La còn lại.
Đây là lá bài tẩy của hắn để trấn thủ Phong Châu, tuyệt không thể hao tổn toàn bộ ở chỗ này, nếu là ngày xưa, chết đi một cái đều khiến cho hắn đau lòng không thôi, bây giờ thoáng cái đã chết nhiều như vậy, làm cho ánh mắt của hắn đều đỏ.
Keng keng keng!
Từng đợt tiếng chuông đồng nhanh chóng vang lên.
Phó tướng Vương Bằng lập tức kêu gọi quân sĩ bình thường còn lại, tiến công về phía trước.
Kết quả là những quân sĩ bình thường này đã sớm kinh hãi từ trong lúc quan chiến, thất thần không kịp phản ứng lại, khi Vương Bằng phát ra mệnh lệnh, lại xuất hiện tình trạng đình trệ ngắn ngủi.
Thế cho nên không có một quân sĩ nào dám dẫn đầu đi về phía trước.
Sắc mặt Vương Bằng không khỏi đại biến, mở miệng quát to:
-Các ngươi đều muốn tạo phản sao? Còn không nhanh chóng đi lên truy bắt nghịch tặc?
Quân đội từ chối chấp hành mệnh lệnh là chuyện cực kỳ đáng sợ.
-Thôi, vẫn là để chúng ta tới đi!
Lão giả miệng nhọn bên trái Viên Khai Thái mở miệng, giọng nói lạnh như băng.
"Xem ra lời đồn ngược lại là thật, người này man lực vô song, có thể so sánh với Mông Phóng, ngay cả Thiết Tu La đều không có biện pháp với hắn!"
Một tên lão giả khác lạnh giọng mở miệng.
Bọn họ lấy ra hai cái găng tay màu đen từ trong ngực, thứ này được chế tác từ ô kim, bắt đầu chậm rãi đeo trên tay.
Từ lúc xuống núi, bọn họ cũng đã tìm hiểu ra tình huống đại khái của Giang Thạch, biết trong tay hắn nắm giữ một cây vũ khí làm từ Tinh Thần Vẫn Thiết, cho nên lần này xuống núi, bọn họ đặc biệt mang theo đồ vật khắc chế Tinh Thần Vẫn Thiết.
Loại găng tay này có tính chất giống như đúc với Kim Long Bảo Đao của Hắc Liên thánh giáo lúc trước, bên trong đều có khắc trận văn, có thể triệt tiêu ảnh hưởng của Tinh Thần Vẫn Thiết.
-Hai vị Long huynh, lão phu nguyện ý giúp các ngươi một tay!
Lão giả cao gầy lúc trước thân bị trọng thương lại cắn răng mở miệng.
Thương thế trên người hắn khôi phục cực nhanh, cho tới bây giờ, cư nhiên đã khôi phục được sáu bảy thành, không thể không làm cho người ta thán phục lần nữa.
-Trương huynh nguyện ý tương trợ, không gì tốt hơn!
Lão giả miệng nhọn lạnh lùng nói.
-Ra tay!
Lão giả bên phải lạnh lùng đáp lại.
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba đạo nhân ảnh bọn họ điên cuồng vọt ra trong nháy mắt, mỗi người nhanh đến cực hạn, để lại vô số tàn ảnh, làm cho người ta rất khó có thể thấy rõ.
Mà giờ phút này trong chiến trường, Giang Thạch còn đang đuổi theo một đám Thiết Tu La mà điên cuồng đập loạn.
Khuyết điểm của Thiết Tu La lúc này rốt cục cũng đã lộ ra.
Lúc rút lui, thiết giáp trên người bọn hắn quá cồng kềnh, lại là ở dưới tình huống người chen chúc cùng một chỗ, trong khoảng thời gian ngắn căn bản là không lui ra được, bị Giang Thạch đập loạn một trận, giống như gió thu quét lá rụng, tiếng kêu thảm thiết liên tục phát ra, máu tươi bắn tung tóe, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, trong nháy mắt ngắn ngủi đã bị hắn nện chết hơn trăm người nữa.
Viên Khai Thái nhìn đến hai mắt đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng quả thực là muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
-Giết, giết tên này cho ta!
Miệng hắn rống giận, tóc bạc bay múa.
Mấy trăm năm qua, hắn chưa bao giờ nghẹn khuất như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận