Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 72: Kim Long Bảo Đao!

"Ngươi là nói hai tên kia, hai tên kia muốn ra tay với ta, đã bị ta giải quyết rồi, nghe nói Thánh sứ của các ngươi muốn gặp ta, ta đặc biệt đến gặp hắn!"
Giang Thạch chủ động mở miệng.
-Ngươi!
-Tiểu tử, ngươi quả thực muốn chết!
Hai nam tử xa lạ đều biến sắc, giận tím mặt.
"Ta xem các ngươi mới muốn chết, các nếu ngươi lại kỷ kỷ oai oai một câu, ta đem các ngươi cũng giết chết, tin hay không?"
Khuôn mặt Giang Thạch trầm xuống, mở miệng nói.
Hai nam tử xa lạ vừa sợ vừa giận, còn muốn tiếp tục mở miệng, nhưng trong nháy mắt chú ý tới ánh mắt của Giang Thạch, bỗng nhiên rùng mình, giống như bị mãnh thú đáng sợ nhìn chằm chằm, theo bản năng lùi về phía sau, da đầu tê dại, không dám tiếp tục nhiều lời.
Loại cảm giác này vô cùng quái dị.
Rõ ràng thân hình của thiếu niên này cực kỳ nhỏ gầy, bình thường không có gì lạ, kết quả lại cho bọn họ một loại cảm giác bị trùng kích về tâm lý, nói không nên lời.
-Cái này còn không sai biệt lắm.
Giang Thạch ngữ khí lạnh lùng, tiếp tục bước về phía trước, nói: "Nói thêm một câu, ta liền đập chết hai người các ngươi!"
Hắn vừa muốn đi qua, đột nhiên dừng bước, quay đầu lần nữa nhìn về phía hai cái nam tử xa lạ, nói: "Các ngươi đang suy nghĩ cái gì?’’
Sắc mặt hai nam tử xa lạ biến ảo, hận đến nghiến răng nghiến lợi, đành phải cúi đầu, không nói gì nữa.
Trong lòng bọn họ hận không thể đem Giang Thạch thiên đao vạn quả.
Nhưng dưới tình huống không rõ thực lực Giang Thạch, cái rắm cũng không dám phóng một cái.
Giang Thạch không để ý tới bọn họ nữa, xốc lều lên, trực tiếp đi vào trong lều.
Ngay khi Giang Thạch đi vào lều, hai nam tử xa lạ cũng nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp xốc lều lên, đi theo vào.
Chỉ thấy trong lều, không khí bị đè nén, dày đặc, đã đứng đầy bóng người.
Vị trí đại soái ở giữa, không còn là Lục Trọng Sơn ở đó, mà là một tên nam tử trung niên mặc trường bào văn long màu vàng, mặt rộng miệng vuông, mang theo một tia khí tức lạnh lùng, rất là khôi ngô, giống như hổ ngồi long cuộn, tràn ngập ra một cỗ khí thế khó tả.
Ở bên trái hắn là một nam tử cầm đao, lạnh lùng sừng sững.
Hai tay hắn cầm đao, vừa nhìn liền biết được làm thành từ vật liệu phi phàm, toàn thân đao có hào quang lấp lánh, ánh sáng chói mắt, trên thân đao mơ hồ có thể thấy được một đồ án hình rồng.
Ngoài ra, trong lều còn có bảy tám nam tử trung niên khác cùng đứng sừng sững ở đây, mỗi người đều sắc mặt lạnh lùng, hô hấp hùng hậu, từng đôi ánh mắt sắc bén như điện, đang tụ cùng một chỗ nghị luận gì đó.
Về phần đám người Lục Trọng Sơn, Triệu Thanh, Trương Đạt thì mỗi người đều im lặng không nói một lời, bộ mặt âm trầm, đứng ở góc lều trại.
Theo Giang Thạch đột nhiên xốc lều trại lên, tất cả mọi người trước mắt đều đồng thời ngẩng đầu lên, xoát xoát nhìn qua hướng của Giang Thạch,
Mà ngay tại khoảnh khắc bọn hắn nhìn lại, hai tên nam tử hoàng bào giữ cửa cũng xanh mặt xông vào.
-Thánh sứ, hai vị đà chủ bị tiểu tử này giết chết!
"Tiểu tử này quá cuồng, còn nói chúng ta không phục có thể đánh hắn, quả thực là khinh người quá đáng!"
Hai nam tử áo vàng vừa tiến vào liền cắn răng mở miệng, ngữ khí lành lạnh, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Giang Thạch.
Giang Thạch nhíu mày, đầu tiên là nhìn thoáng qua tình huống đại khái trong lều, sau đó lại nhìn về phía hai tên nam tử áo vàng vừa rồi.
"Vừa rồi các ngươi cũng không phải loại thái độ này, chẳng lẽ các ngươi cho rằng có Thánh sứ của các ngươi ở chỗ này, ta liền không làm gì được các ngươi?"
-Muốn chết! Tiểu tử, hôm nay ở chỗ này ngươi cũng dám cuồng vọng!
-Tiểu bối vô tri, quả thực không biết sống chết!
Hai người nam tử trung niên tức giận mở miệng.
Trong lòng bọn họ tức muốn chết.
Lúc trước ở ngoài đại trướng bị Giang Thạch dọa đến một câu cũng không dám phóng, bây giờ ở trước mặt thánh sứ nhà mình, nhất định phải hung hăng chế nhạo một chút, thuận tiện bắt lại tiểu tử này, để cho hắn nếm thử cực hình.
Thánh sứ áo vàng cầm đầu, bộ mặt đã sớm âm trầm, sau khi nghe nói Ngô Bưu, Tiết Mãnh mình phái đi đều đã bị giết chết, trong lòng càng tràn ngập sát khí.
-Tốt, thật sự là tốt a, anh hùng xuất thiếu niên!
Ngữ khí của hắn lạnh như băng, ánh mắt như điện, nhìn về phía Giang Thạch, nói: "Ngươi chính người cách đây không lâu đã tiêu diệt Lạc Hà kiếm phái, giết chết truyền nhân của Trương thị, Giang Thạch đúng không?
-Ngươi biết ta?
Giang Thạch nhíu mày.
"Hừ, thế lực Thánh Giáo trải rộng khắp thiên hạ, hệ thống tình báo thông suốt bốn phương, bổn sứ muốn biết một ít cái gì, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao."
Vị thánh sứ kia ngữ khí lạnh lùng.
-Có chút đạo lý, vậy ngươi gọi ta tới là muốn làm gì?
Giang Thạch gật đầu.
"Ngươi là một nhân tài, xưa nay bổn sứ cũng yêu quý nhân tài, ngươi đầu nhập vào Thánh giáo, trở thành hộ pháp của bổn sứ, bổn sứ có thể tha cho ngươi một mạng, thậm chí sau này chưa hẳn không thể ủy thác trọng trách cho ngươi, thế nào?’’
Thánh sứ lạnh lùng mở miệng.
-Không muốn.
Giang Thạch lắc đầu.
-Ngươi nói cái gì?
Thánh sứ ánh mắt lạnh lẽo, thanh âm băng hàn.
Mọi người trong lều đồng loạt quát to, thanh âm chói tai.
-Làm càn!
-Tiểu tử muốn chết!
Giang Thạch nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Thôi, ta lười nói nhiều lời vô nghĩa với ngươi, trực tiếp động thủ đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải động thủ, ta cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.’’
Hắn mang theo lang nha bổng, trực tiếp chủ động đi tới hướng tên thánh sứ kia.
Thánh sứ trong lòng vừa sợ vừa giận, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Thạch, quả thực không thể tin được.
-Tiểu tử này đúng là không biết sống chết như vậy.
-Giết hắn!
Thánh sứ giận dữ quát một tiếng, vỗ lên cái bàn ở bên cạnh.
Bảy tám tên cao thủ trong lều không chút nghĩ ngợi, trong phút chốc đã đồng loạt nhào ra, kình lực vận chuyển, lại trực tiếp quăng ra từng sợi xích thô to.
Rầm! Rầm!
Âm thanh chói tai.
Trong nháy mắt có hơn mười sợi xích thô to trực tiếp rơi vào trên người Giang Thạch, quấn chặt lấy hắn.
Vì đối phó Tinh Thần Vẫn Thiết trong tay Giang Thạch, bọn họ đã sớm có chuẩn bị.
Nguyên bản Giang Thạch đang cất bước tiến lên, bỗng nhiên nhướng mày, thấy được trên người đã bị quấn đầy xiềng xích thô to, nói: "Loạn thất bát tao, ta lười lãng phí thời gian với các ngươi!"
-Rống!
Mọi người tức giận quát một tiếng, vội vàng dùng sức kéo xiềng xích, dùng sức kéo hướng về hai phương hướng bất đồng, chuẩn bị đem Giang Thạch tươi sống xé làm đôi.
Nhưng mà một màn khủng bố đột nhiên phát sinh.
Dưới tình huống bảy tám tên cao thủ nửa bước Võ Thánh và cao thủ Nhập Kình quan mười một bọn họ cùng ra tay, không ngờ cũng không thể kéo nổi thân thể Giang Thạch.
Thân hình Giang Thạch tựa như cắm rễ tại chỗ.
Rõ ràng nhỏ gầy cực kỳ, nhưng lại nặng như là một ngọi núi cao.
-Lăn qua đây cho ta!
Giang Thạch nhe răng cười một tiếng, thân thể nhoáng lên, Oanh một tiếng, mặt đất bị hắn giẫm nát bấy, sau đó dùng sức kéo xiềng xích một cái, thân thể vô cùng khủng bố trong nháy mắt đã bộc phát ra.
Lực lượng bây giờ của hắn đã đạt tới 28.700 cân.
Dưới sự gia trì của Xích Dương Đoán Thể Quyết tầng thứ ba của, trong nháy mắt đã lên tới 43050 cân.
Lực lượng đột phá đại quan bốn vạn cân.
Đột nhiên kéo một cái, cực kỳ khủng bố!
Bảy tám tên cao thủ đồng thời phát ra một tiếng kinh hô, cảm giác được thân thể giống như là mảnh giấy trong gió đồng dạng, không thể khống chế, đồng loạt bay qua hướng của Giang Thạch.
Giang Thạch vung Lang Nha Bổng đột nhiên quét ngang, uy thế quả thực thế không thể đỡ.
Bang bang bang!
-Không!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng đạo nhân ảnh liên tiếp bay tứ tung, hộc máu chết thảm, lồng ngực lõm xuống, vô cùng thê thảm.
Ngay cả có người nhanh tay buông lỏng xiềng xích, nhưng vẫn bị lực lượng cường đại khủng bố vạch rách bàn tay, máu tươi đầm đìa, cảm giác được hai tay đều mất đi trực giác.
-Tốt! Giết tốt lắm!
Lục Trọng Sơn nắm chặt tay, nội tâm gào thét ủng hộ, mặt ngoài lại không nói một lời. Tên thánh sứ chết tiệt kia không để hắn vào trong mắt thì thôi, mấy tên tiểu lâu la này cũng là một bộ vênh mặt hung hăng không coi ra gì, quả thực coi là đi theo cái gì thánh sứ là có thể coi thường anh hùng trong thiên hạ?
Thánh sứ ngồi ở vị trí trung gian nhất, rốt cuộc chịu không nổi nữa, gầm lên một tiếng, cầm lấy thanh kim đao ở một bên, vọt người lên, trực tiếp nhanh chóng bổ nhào tới hướng bên này của Giang Thạch.
-Tiểu bối đi chết đi!
Bổ xuống một đao, kim quang bắn ra bốn phía, ô ô rung động, quỷ dị khó lường, chỉ riêng tiếng gió tạo thành tựa hồ cũng có thể mê hoặc tâm thần người ta, làm cho người ta có loại cảm giác tinh thần hoảng hốt.
Ánh sáng trên thân đao càng làm rung động ánh mắt tất cả mọi người, trong nháy mắt chia làm bảy tám đạo đao ảnh, làm cho người ta phân không rõ đạo nào mới là thật, đạo nào là giả.
Giang Thạch nhướng mày, vội vàng rút lui rất nhanh, đồng thời vũ động Lang Nha Bổng cực nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, trực tiếp Oanh kích lung tung vào khu vực trước mắt.
Nếu phân không rõ cái nào là thật, cái nào là giả, vậy thì đập nát toàn bộ là được.
Phốc phốc phốc phốc!
Từng đạo ảo ảnh liên tiếp vỡ nát, sau khi ba bốn đạo đao ảnh liên tục vỡ nát, lang nha bổng thô to rốt cục hung hăng bổ trúng trường đao màu vàng, hai vũ khí đụng vào cùng một chỗ.
Đang!
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn, khí lưu bắn ra bốn phía.
Toàn bộ lều trại giống như có một quả lựu đạn trực tiếp nổ tung trong đó.
Ba động khủng bố đem tất cả bàn ghế bốn phương tám hướng đều chấn nổ tung, càng là có một cỗ kình phong phóng bắn lên cao, tại chỗ đem toàn bộ nóc lều trại đều xé nát.
Thân hình Giang Thạch nhoáng lên, lần nữa ổn định lại, trong đôi mắt lộ ra dị sắc, nhìn về phía Thánh sứ.
Chỉ thấy sau một đao qua đi, sắc mặt thánh sứ kinh sợ, toàn bộ thân thể nhanh chóng rút lui, trực tiếp lui ra xa bốn năm thước, cánh tay bị chấn đến tê dại, không ngừng co giật, cổ tay đều xuất huyết.
-Kình lực của ngươi không bị hóa giải?
Giang Thạch hồ nghi mở miệng, nhìn chằm chằm đối phương, chính xác là nhìn chằm chằm trường đao màu vàng trong tay đối phương, nói: "Lưỡi đao kia của ngươi có vấn đề!"
Nếu là có thể hóa giải kình lực, đối bính một chiêu là hắn có thể đập chết tên thánh sứ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận