Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 299: Định Cư Và Quân Dịch! 2

Giang Thạch cau mày nói: “Đại nhân, ba người này là bằng hữu ta, lai lịch giống ta, rất trong sạch, cho họ một cơ hội!”
Hắn chỉ có thể bảo trụ được bằng hữu.
“Thả bọn chúng ra!”
Tên tướng quân giận dữ ra lệnh.
Binh lính lập tức thả Triệu Hậu Tài và nữ nhi đệ tử của hắn ra, sau đó áp giải tất cả đi.
Trước khi đi, tên tướng quân căm hận nhìn Giang Thạch rồi mới rời đi.
Triệu Hậu Tài thở phào.
“Đa tạ thiếu hiệp.”
Triệu Hậu Tài nói.
Đám người ở bến tàu bàn tán ồn ào.
“Không hay rồi, người trẻ tuổi đó chọc giận Hắc Long quân!”
“Đắc tội Tần công tử Hắc Long quân, sau này nửa bước khó đi a!”
“Dám chọc cả Hắc Long quân, khá lắm!”
“Nói đi cũng phải nói lại, thực lực của người trẻ tuổi đó thật kinh khủng, bị Tinh Thần Vẫn Thiết khóa lại mà vẫn có thể trấn áp Hắc Long Quân! Thật sự hiếm thấy a!”
...
“Hắc Long quân?”
Giang Thạch lặp lại, hỏi: “ Triệu tiền bối có biết thế lực này không?”
Vẻ mặt Triệu Hậu Tài phức tạp đáp: “Trong sách từng đọc qua, đây là một đội quân độc lập trực thuộc Tam Thập Lục Liên Minh, Hắc Long quân.”
“Ồ? Chúng là thế lực của Tam Thập Lục Liên Minh?”
Giang Thạch hỏi.
“Đúng vậy.”
Triệu Hậu Tài gật đầu.
“Ừ, vẫn là đi trước đã, tìm cách làm được hộ tịch rồi tính.”
Giang Thạch nói: “Triệu Tiền bối có hiểu về sự tình hộ tịch không?”
“Trên đường ta có nghe người ta nhắc tới, chế độ hộ tịch của Đại Hoành vương triệu thực ra không nghiêm ngặt như trong tưởng tượng của ngươi, chỉ là bỏ tiền là xong, thậm chí muốn gia nhập Tam Thập Lục Liên Minh cũng có thể bỏ tiền là được, đúng rồi, Giang thiếu hiệp đã chọn được môn phái nào trong Tam Thập Lục Liên Minh chưa?”
Triệu Hậu Tài hỏi.
Tam Thập Lục Liên Minh đại biểu cho 36 loại truyền thừa.
Mỗi truyền thừa đều có độc đáo, ưu điểm riêng.
“Chọn được, ta định gia nhập Kim Linh Môn.”
Giang Thạch đáp.
Trong 36 môn phái, hắn đã hỏi kỹ Triệu Hậu Tài về từng môn phái, dù Triệu Hậu Tài hiểu không sâu nhưng cũng đủ kiến thức để tham khảo.
Kim Linh Môn là môn phái lớn trong Tam Thập Lục Liên Minh chuyên về chủ tu nhục thân. công pháp chủ yếu đều là hoành luyện.
Đặc biệt là 3 công pháp mạnh nhất.
【Cửu Chuyển Kim Thân Quyết】,【Lục Đạo Luân Hồi Kinh】,【Cửu Long Phách Ma Thể】, đều là công pháp đỉnh cấp trong loại hoành luyện, mỗi công pháp đều là Huyền Cấp Thượng Phẩm Võ Học.
Tu thành, nhục thân vô song, lực lượng viễn thiên!
Ngoài 3 công pháp mạnh nhất, còn mấy công pháp hoành luyện nổi danh khác như【Hắc Sát công】,【Hổ Sát công】,【Long Sát công】,【Hùng Sát công】, đều là công pháp nhất tuyện loại hoành luyện dành cho đệ tử.
Chỉ cần nhập môn, bất cứ đệ tử nào cũng có thể tùy ý chọn một trong các công pháp hoành luyện đó để tu luyện. Chỉ có đệ tử chân truyền mới có cơ hội được truyền thụ ba môn võ học tối cường.
Có thể nói, Kim Linh Môn sinh ra dành cho Giang Thạch.
Với tư chất của hắn, vào môn phái này chắn chắn, tương lai bất khả hạn lượng.
“Kim Linh Môn? Cũng được.”
Triệu Hậu Tài gật đầu.
Đám người rời bến tàu, hỏi thăm nhanh chóng tìm ra nơi làm hộ tịch.
Dưới sự giảo hoạt lõi đời của Triệu Hậu Tài, mỗi người chỉ cần bỏ 200 lượng bạc, hộ tịch đã tới tay.
“Giang thiếu hiệp, giờ hộ tịch đã xong, chúng ta cáo từ trước đây.”
Triệu Hậu Tài nói, đưa hộ tịch cho Giang Thạch.
Dù vừa được Giang Thạch cứu, nhưng hắn cũng không dám ở lâu với Giang Thạch, sợ hắn đột nhiên bạo phát giết người.
Giang Thạch là loại người gì, hắn hiểu rõ hơn ai hết. Đừng nhìn vừa nãy Giang Thạch hòa ái dễ nói chuyện, một khi sát tính nổi lên đồ tông diệt tộc cũng không ghê tay.
Cũng thì thế mà hắn càng kiên định phải cách càng xa Giang Thạch càng tốt.
Chỗ này khác với Đại Huyền!
Bị Giang Thạch liên lụy, nói không chừng sẽ chết lúc nào không hay.
“Cũng được.”
Giang Thạch gật đầu, không giữ lại.
“Vậy Giang thiếu hiệp bảo trọng, có duyên giang hồ gặp lại.”
Triệu Hậu Tài chắp tay, lập tức dẫn nữ nhi và đệ tử đi xa.
Triệu Phi Yến còn quay lại nhìn Giang Thạch, nhưng nhanh chóng bị Triệu Hậu Tài kéo đi, biến mất trong đám đông.
Giang Thạch suy ngẫm, thu tầm mắt, nhìn giấy hộ tịch trên tay, quyết định:
“Đi Kim Linh Môn trước, nhập môn rồi tính.”
Hắn nhanh chóng tìm hiểu và đi tới vị trí của Kim Linh Môn.
Nhưng khi đến nơi mới biết thời gian tuyển đệ của Kim Linh Môn còn phải đợi một tháng nữa.
Đành miễn cưỡng rời đi.
“Thôi, chỉ còn một tháng, trong thời gian đó, nhục thân của ta vẫn có thể tăng mạnh.”
Hắn rời đi.
Không lâu sau, Giang Thạch thuê một tiểu viện tĩnh mịch, rời xa phố phường, rất vừa ý hắn.
.
.
.
Hắn luyện công, dạo chơi, thưởng trà uống rượu mỗi ngày.
Thời gian trôi nhanh.
Cũng rất nhàn hạ và thư thái.
Trong thời gian này, không ai đến gây sự, cũng không xảy ra xung đột.
Khiến Giang Thạch phần nào quen với cuộc sống bây giờ.
Đã bao lâu rồi hắn không qua được thời gian như thế này, kể từ khi Chân Võ Quán bị thúc ép ra chiến trường.
Sự yên bình hiếm hoi này thực sự để hắn hưởng thụ.
“Giang huynh, ta lại tới uống rượu với ngươi, không phiền chứ?”
Bỗng một giọng nói vang vọng từ ngoài cửa.
Giang Thạch quay lại, mỉm cười: “Là Chu đại ca, mời vào.”
Người đến thân hình cường tráng, mặc áo vải thô, tay trái cầm bình rượu, tay phải cầm gà quay, cá nướng.
Người này là Chu Nguyên, hàng xóm sống gần tiểu viện của hắn.
Hai người tình cờ nhận thức, Giang Thạch thường hỏi hắn nhiều vấn đề ở thế giới này, dần trở thành bằng hữu.
“Còn mười ngày nữa là đợt tuyển quân, mỗi năm cứ vào thời điểm này là gà bay chó sủa, cả thành náo loạn, không biết sẽ có bao nhiêu gia đình tan nát.”
Chu Nguyên rót rượu mạnh, thở dài.
“Ồ, mỗi đợt tuyển quân đều có người chết à?”
Giang Thạch hỏi.
“Đương nhiên.”
Chu Nguyên thản nhiên trả lời, “Quân nhu của Đại Hoành vương triều cực kì khắc nghiệt, chẳng những phải đối đầu với các loài yêu thú, đôi khi còn phải vào núi tiêu diệt đủ loại ngưu quỷ xà thần. Mỗi lần xong quân dịch, ít nhất cũng phải chết hai ba phần mười. Lâu ngày, quân dịch trở thành ác mộng, nên mỗi lần tuyển quân, nhiều người lại bỏ trốn. Tuy nhiên, bất kì ai bỏ trốn, chống lệnh, bị bắt được kết cục đều cực kỳ thảm khốc, gần như không thể sống sót. Mỗi đợt tuyển quân khoảng mấy chục vạn người chết.”
“Dã man như vậy?”
Giang Thạch cau mày.
“Phải, đôi khi cũng thật khó hiểu, ai cũng biết chạy trốn là chết mà vẫn muốn chạy trốn. Chắc ai cũng mang tâm lý mình sẽ là ngoại lệ, trong số vài chục vạn người, may ra có vài cái ngoại lệ thôi.”
Chu Nguyên cảm khái nói.
“Vậy Chu đại ca không sợ tuyển quân?”
Giang Thạch hỏi.
“Ta đã hoàn thành quân dịch ba năm rồi, năm nay không phải đi nữa.”
Chu Nguyên cười, “Ngược lại là Giang huynh đệ ngươi, nếu không mau tìm chỗ che trở, e là sẽ gặp không ít rắc rối đấy.”
“Ân, Kim Linh Môn sau bốn ngày nữa sẽ tuyển đệ tử, ta định sẽ gia nhập luôn.”
Giang Thạch nói.
“Vậy thì tốt, nội tình Kim Linh Môn rất hùng hậu, thuộc Tam Thập Lục Liên Minh, dù chỉ là ngoại môn đệ cũng được miễn quân dịch. Thôi không nói chuyện này nữa, uống!”
Chu Nguyên nâng chung rượu đập vào chung Giang Thạch.
Hai người uống cạn một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận