Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 575: Dương Diệu Thiên Chết! 1

Giang Thạch nở nụ cười sâm nhiên, thân hình to lớn di chuyển sang một bên, nhường cho một bóng người khác bước ra.
Đạo nhân ảnh kia sắc mặt tái xanh, đôi mắt đỏ như máu, toàn thân tràn ngập sát khí, quần áo bay phấp phới, trên mặt nổi lên những đường gân xanh to lớn.
Một cỗ khí tức oán hận, độc ác, âm trầm từ người hắn tỏa ra.
"Huyền Đạo Tử?"
Dương Diệu Thiên giọng run rẩy.
"Chỉ cần lão phu còn sống, đời đời kiếp kiếp ta sẽ tìm tới ngươi báo thù, ta sẽ để ngươi chịu đựng tất cả tra tấn trên thế gian, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Huyền Đạo Tử nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đỏ ngầu, tiến lên từng bước một.
"Huyền Đạo Tử, đủ rồi, ngươi đã giết bản thể của ta, giết sạch hậu duệ của ta, còn lừa ta hơn bốn ngàn năm, bây giờ cũng nên đủ rồi, ngươi còn muốn làm gì nữa?"
Dương Diệu Thiên tức giận rống lên.
Nếu không phải Huyền Đạo Tử động tay động chân vào Nguyên Hồn Chân Giải của hắn, hắn cũng không đến mức ngồi bế quan một lần chính là bốn ngàn năm, hơn bốn ngàn năm trôi qua, tai hại trên người hắn không chỉ không được giải quyết, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Đây đều là do Huyền Đạo Tử hại hắn!
Người nên báo thù chính là hắn!
"Hắc hắc, nghiệt súc, ngươi thật đúng là miệng lưỡi dẻo quẹo.’’
Huyền Đạo Tử cười ha hả, sắc mặt tàn nhẫn, trong tay lại ngưng tụ ra một cây Linh Hồn Trường Tiên, vung lên, hung hăng quất về phía Dương Diệu Thiên.
Dương Diệu Thiên gầm lên một tiếng, thương thế trên người trong nháy mắt lành lại, cơ thể lao về phía Huyền Đạo Tử.
Nhưng ngay lúc này!
Hung quang trong mắt Giang Thạch chợt lóe, thân thể đã biến mất ngay lập tức, một quyền giáng xuống mặt Dương Diệu Thiên, rầm một tiếng, ngũ quan Dương Diệu Thiên lõm xuống, máu tươi bắn tung tóe, thân thể bay ngược ra sau, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, lại một lần nữa rơi xuống đất.
Oanh !
Với thực lực phân thân bây giờ của hắn chỉ là Huyết Đan thất trọng thiên, đối với lực lượng gần như biến thái của Giang Thạch bây giờ, căn bản có thể tính là không có gì.
Nói là ngược đãi, cũng không khoa trương.
Bộp!
Khi Dương Diệu Thiên vừa bị Giang Thạch đánh bay ra ngoài, Linh Hồn Trường Tiên trong tay Huyền Đạo Tử cũng đã hung hăng quất vào người Dương Diệu Thiên, khiến hắn lại một lần nữa kêu thảm thiết, khàn cả giọng, lăn lộn trên đất, giống như gặp phải thiên đao vạn quả, nước mắt giàn giụa, trong miệng cầu xin.
"Nhạc phụ, nhạc phụ đại nhân, ta biết sai rồi, đừng đánh ta, nhạc phụ a!"
‘’Tha mạng cho ta, nhạc phụ, nhạc phụ đại nhân.’’
"Đừng, dừng lại đi."
Ba ba ba!
Dưới sự tra tấn điên cuồng của Huyền Đạo Tử, Dương Diệu Thiên khóc thê thảm đến mức dị thường, điên cuồng gào thét, một thân máu tươi, trường bào tơi tả, đã hoàn toàn mất đi phong độ của một tông chủ đại tông.
Bất kể ai nhìn thấy một màn này cũng sẽ kinh hãi.
Ai cũng không thể tin được, người trước mắt lại là Dương Diệu Thiên danh tiếng lẫy lừng.
"Có vẻ như cho dù có mạnh mẽ đến đâu, trước mặt tra tấn phương diện linh hồn cũng sẽ trở nên vô cùng yếu ớt."
Giang Thạch tự nói.
Loại Linh Hồn Trường Tiên này, trước đó hắn đã đặc biệt học hỏi Huyền Đạo Tử.
Nói chung, cũng là một tuyệt học độc đáo mà Huyền Đạo Tử sáng tạo.
Đặc biệt dùng để trả thù.
Chỉ riêng điều này mà nói, hai thầy trò này trong mấy ngàn năm qua đã sáng tạo ra không ít tuyệt học.
Ngay lúc Giang Thạch khoanh tay, mỉm cười, đang lẳng lặng xem náo nhiệt, thì bỗng nhiên, cách đó không xa, một cơn gió âm trầm quỷ dị với tốc độ kinh người thổi ập tới.
Hô một tiếng, cả sơn cốc bị cuồng phong thổi quét, cát bay đá chạy.
Tựa như cánh cửa địa ngục mở ra, một luồng hàn khí âm trầm bao phủ toàn bộ khu vực.
Sắc mặt Giang Thạch kinh ngạc, đột nhiên phát hiện, một bóng người cao gầy quỷ dị, mặc hắc bào, từ xa chợt lóe mà qua, nhanh như chớp, lao vào trong sân, một tay nắm lấy Dương Diệu Thiên, xoay người bỏ chạy ngay lập tức, cấp tốc bay về xa xa.
"Đi đâu?"
Giang Thạch rống to một tiếng, lửa giận bốc lên, thân hình khổng lồ của hắn trong nháy mắt điên cuồng lao ra, đuổi theo, bàn chân đạp xuống, ‘’rầm’’ một tiếng, trong sơn cốc như xảy ra động đất.
Bóng người áo đen kia cảm thấy Giang Thạch đuổi theo từ phía sau, một tay vẫn nắm chặt Dương Diệu Thiên, tay kia nhanh chóng vung lên, từng đạo ánh sáng đen quỷ dị bắn ra từ đầu ngón tay, dày đặc tê dại, âm trầm quỷ dị, trong nháy mắt bao trùm thân thể Giang Thạch.
Mỗi đạo ánh sáng đen đều ẩn chứa âm khí và hàn khí khó tả, tựa như vô tận hàn khí ngưng kết mà thành, khiến không gian trở nên mơ hồ.
Nhưng Giang Thạch cũng không thèm nhìn, bàn tay to lớn vung qua, oanh một tiếng, tất cả ánh sáng đen đều bị hắn đánh tan, thân hình khổng lồ xông lên, tiếp tục đuổi theo bóng người áo đen kia.
Bóng người áo đen kia thấy một chiêu không thể làm gì Giang Thạch, đột nhiên, hắc bào trên người hắn nhanh chóng bay lên, phồng lên, mang theo hàn khí sâm sâm, nhanh chóng phóng đại, bao phủ toàn thân Giang Thạch. Hắc bào tựa như có sinh mệnh, muốn vây chết Giang Thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận