Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 243: Yêu thú công kích! Giang Thạch tới! 2

Phần Thần Lĩnh.
Canh giữ nghiêm ngặt, cao thủ các thế gia ngũ đại liên minh đã sớm được phân phối xong xuôi.
Mỗi thế gia ba khu tụ thành nhóm, tụ tập cùng một chỗ, nghiêm phòng bốn phía toàn bộ Phần Thần Lĩnh.
Không ít người tập hợp lại đang bàn tán ồn ào.
Khu vực cao hơn, Ngũ Dại Minh Chủ thì sắc mặt u ám, lần nữa tụ tập lại với nhau, vì lợi ích chung của bọn họ, bây giờ Ngũ Dại Minh Chủ cuối cùng cũng đạt được nhất trí.
Kim Quang Ấn bị [Nhất Nguyên Liên Minh] lấy được, nhất định phải lấy ra cho năm người cùng cảm ngộ, hơn nữa [Nhất Nguyên Liên Minh] cần phải lấy ra thành ý, bồi thường cho bốn liên minh khác, nếu không liên minh lần này cũng không có ý nghĩa nào.
Dù là điều kiện hà khắc, nhưng vì tình thế bắt buộc, [Nhất Nguyên Liên Minh] minh chủ Vân Phiêu Dương vẫn không nói gì nhiều, ánh mắt âm lạnh, chọn đáp ứng.
Đúng lúc ngũ đại minh chủ vừa mới đạt được nhất trí, đột nhiên, bên ngoài truyền đến từng trận tiếng kêu to hoảng sợ.
“Trời ạ, đó là cái gì?”
“Nhanh xem, trên trời là cái gì?”
“Hồng quang, rất nhiều hồng quang!”
“Không đúng, là Hồng Hỏa Nha!”
Không biết bao nhiêu người ở bên ngoài kêu to.
Ngũ đại minh chủ cau mày, nhanh chóng xông ra, ngẩng đầu nhìn lên, thoáng chốc, thần sắc đột biến.
Chỉ thấy trong màn đêm thâm đen, mây đen như mực che phủ bốn phía, khu vực xa nhất, hồng quang vô bờ bến đang nhanh chóng công kích tới, dày đặc không dứt, nhuộm nửa bầu trời thành màu máu.
Càng có tiếng kêu kỳ quái và tiếng thét chói tai từ trên trời truyền xuống, khí tức quỷ dị, khiến tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hoảng.
“Hồng Hỏa Nha? Sao lại xuất hiện nhiều Hồng Hỏa Nha như thế?”
Nhất Nguyên Minh chủ Vân Phiêu Dương kinh ngạc mở miệng.
“Không tốt, nhanh kích hoạt đại trận!”
Tứ Tượng minh chủ Hồng Thiên Môn gầm lên.
“Trễ rồi, đã trễ rồi, nhanh ra tay!”
Tam Tài minh chủ Quách Hưng Hoài mở miệng hô to.
Đám hồng quang thần bí đó đã sớm xuyên thủng được phòng ngự đại trận trong Phần Thần Lĩnh, trực tiếp bao phủ bốn phía, công kích giáng xuống.
Rầm!
Ngũ đại minh chủ nhanh chóng xuất thủ, một chiêu đánh chết không biết bao nhiêu Hồng Hỏa Nha.
Nhưng nhiều người hơn lại trực tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết. Bị vô số yêu thú màu đỏ thẫm bao phủ, thoáng chốc đã bị xé thành mảnh vụn, thê thảm không dám nhìn.
Toàn bộ dãy núi rơi vào hỗn loạn, tất cả mọi người đang cuồng nộ phản kích.
Đây vẫn chưa phải điều khiến người ta tuyệt vọng.
Điều thực sự khiến người ta tuyệt vọng là ngoài đám Hồng Hỏa Nha vô bờ bến này, xa xa lại liên tiếp truyền đến từng âm thanh khủng bố khác cùng với tiếng gầm của yêu thú.
Có người rà soát nhìn sang, lập tức không thể ức chế vẻ kinh hoàng.
Yêu thú!
Khắp nơi đều là yêu thú!
Dưới chân núi đen đặc một mảnh, xuất hiện vô số yêu thú đáng sợ, có Yêu Lang toàn thân màu đen, thân thể khổng lồ, có Yêu Hổ mùi máu me nồng nặc, mắt đỏ lên, còn có một đám yêu thú càng to lớn hơn, không thể gọi ra hết tên, tràng diện cực kỳ đáng sợ...
Thậm chí còn có một đám Thụ Nhân cực kỳ to lớn...
Bọn chúng thành từng nhóm, cũng không biết có bao nhiêu, bàn chân đạp trên mặt đất, ầm ầm vang lên, không cần biết gì ráo riết công kích tới Phần Thần Lĩnh.
Đơn giản nhìn một vòng cũng không thể thấy điểm cuối cùng.
“Yêu Thú Triều! Này là Yêu Thú Triều!”
“Nhanh chạy đi!”
“Lũng Tây Trương thị nghe lệnh, rút lui!”
“Bắc Chu còn âm mưu đồ, triệu tập Yêu Thú Triều đến!”
“Chạy đi!”
Toàn bộ Phần Thần Lĩnh hoàn toàn hỗn loạn, không biết bao nhiêu người đang mở miệng hô to, âm thanh thét chói tai.
Nhưng những con thú yêu đáng sợ đó tới rất nhanh, vô bờ bến, giống như dòng thép lũ cuồn cuộn, một lúc xông tới, trùng trùng điệp điệp, đáng sợ khó lường, tràn vào đám đông.
Thêm trên bầu trời là vô số yêu cầm lao xuống, ngũ đại liên minh vừa đối mặt đã thiệt hại nặng nề.
Toàn bộ Phần Thần Lĩnh thoáng chốc giống như hóa thành đại dương yêu thú!
- A!
Đủ loại tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi phun trào, cực kỳ thê thảm.
Hướng khác.
Giang Thạch cưỡi trên lưng Đại Yêu Mã vẫn đang gấp rút phi nước đại.
Đã hai ngày rồi.
Vẫn chưa đạt tới Phần Thần Lĩnh.
Cứ theo tốc độ này, e rằng vẫn còn cần một đêm nữa.
“Trễ nhất chắc cũng phải sáng mai mới có thể đến.”
Giang Thạch tự nói.
Hắn tiếp tục thúc Đại Yêu Mã điên cuồng lao về phía trước.
Lại qua một đoạn thời gian, đêm dần trôi qua, ánh bình minh chậm rãi chiếu qua từ chân trời.
Trong quá trình Giang Thạch gấp rút tiếp tục đuổi theo, cuối cùng ánh bình minh ló rạng, hắn cũng hoàn toàn đuổi tới Phần Thần Lĩnh.
Chỉ là sau khi đi tới Phần Thần Lĩnh, hắn lại thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ nặng nề.
Toàn bộ Phần Thần Lĩnh quá hỗn loạn, khắp nơi là cây cối hỗn độn, núi đá sụp đổ, đại trận tan nát, và... thi thể đầy đất...
Mùi máu tanh nồng trong ánh bình minh để người ta có một loại cảm giác tương phản rõ ràng.
Vô biên thi thể chết la liệt khắp Phần Thần Lĩnh, giống như bị yêu thú cắn qua...
“Bắc Chu tiến công Phần Thần Lĩnh? Không đúng, đây không phải Bắc Chu? Càng giống như Yêu Thú Triều?”
Hắn lộ ra thần sắc kinh hãi, thúc Đại Yêu Mã, tiếp tục tiến về phía trước.
Rất nhanh trong đám thi thể phát hiện ra không ít thi thể yêu thú.
Thậm chí vẫn còn vài con yêu thú chưa chết, mà là cúi người ở đấy, cắn xé thi thể người.
“Ầm! Ầm!”
Chú ý đến Giang Thạch xuất hiện, đám yêu thú kia lập tức phát ra từng tiếng sói tru đinh tai, con mắt bắn ra hung quang, thân thể khổng lồ một điên cuồng xông lên.
Rầm! Rầm!
Cái khiên quét ngang, vài cái thi thể yêu lang lấy một tốc độ nhanh hơn bắn ngược ra sau, rơi ở cách đó hàng chục thước.
Sắc mặt Giang Thạch lạnh lùng, tàn nhẫn quét mắt bốn phía.
Thực sự là Yêu Thú Triều!
Ở đây hắn chỉ có thể tìm thấy thi thể của cao thủ Đại Huyền và thi thể Yêu Thú, không thấy một thi thể của cao thủ Bắc Chu nào.
“Không tốt, không biết Giáo Chủ bọn họ thế nào?”
Giang Thạch tâm thần chấn động, thúc Đại Yêu Mã nhanh chóng chạy vào trong núi.
Dọc đường đi qua, gặp phải càng nhiều thi thể hơn, cảnh tượng càng thêm hỗn loạn.
Đột nhiên, Giang Thạch nghe thấy xa xa truyền đến tiếng nổ ầm ầm, cùng với từng tiếng gầm thét tức giận, lập tức thúc dục Đại Yêu Mã nhanh chóng chạy tới.
Chỉ thấy một chỗ rừng cây không xa, hai tên cao thủ thế gia thân thể phình to, khí thế hỗn loạn, khắp nơi đều là máu tươi, bị ba đầu yêu thú đáng sợ vây chặt, hai người gần như đã ở bên bờ vực sụp đổ.
Đột nhiên bọn hắn nghe thấy âm thanh, liền gấp rút quay đầu nhìn lại, lộ ra vẻ kinh hỉ.
“Thiếu hiệp cứu mạng, mau mau cứu chúng ta!”
“Giang Thạch, đó là Giang Thạch!”
Đồng bạn bên cạnh kinh hãi mở miệng.
“Gào!”
Ba đầu yêu thú đáng sợ đang bao vây công kích bọn họ, thấy Giang Thạch xuất hiện, lập tức bỏ mặc hai người trước mắt, trực tiếp dùng tốc độ cực nhanh lao tới chỗ Giang Thạch.
“Nghiệt súc!”
Rầm! Rầm! Rầm!
Ba tiếng không khí bạo nổ vang lên, thi thể bay ra, có vẻ như không tốn chút sức lực nào.
Hai tên cao thủ thế gia đều sững sờ, vô cùng chấn động nhìn về phía Giang Thạch.
Không hổ là người có thể sáng ngang Mông Phóng, quái vật này thật sự đáng sợ!
“Ta hỏi các ngươi, đã xảy ra chuyện gì? Có từng thấy người của Hắc Liên Thánh Giáo ta không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận