Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 231: Minh Chủ, Giáo Chủ Trở Về! Đại Khai Sát Giới! 4

Tứ Tượng minh chủ nhìn đám người một vòng, ngón tay gõ gõ mặt bàn, nói: “Hai ngày nữa chuẩn bị chiến đấu sinh tử với Nhất Nguyên Minh!”
Mọi người đều hoảng hồn.
“Minh chủ, lần này truy sát Nhất Nguyên minh chủ, không biết kết quả ra sao?”
Có người hỏi.
“Nhất Nguyên minh chủ lão luyện thành tinh, đưa chúng ta đuổi một vòng lớn, để hắn chạy thoát, nhưng mà hắn liên tục di chuyển, chắn chắn không có thời gian luyện hóa bảo vật, vậy nên, quyết chiến càng sớm càng tốt, một khi tình báo đến, đó là ngày quyết chiến.”
Tứ Tượng minh chủ lạnh lùng nói.
“Dạ, minh chủ!”
Mọi người liên tục đáp lại rồi rời đi.
Toàn bộ đại điện nhanh chóng chỉ còn ba người là Tứ Tượng minh chủ, Trần Huyền Thiên, Giang Thạch.
Mắt Tứ Tượng minh chủ nheo lại, lạnh lùng nhìn ra ngoài: “Khổng thị thế lớn rễ sâu, muốn diệt trừ không dễ, thật không dễ.”
Hắn đột nhiên liếc nhìn Giang Thạch: “Giang tiểu huynh hệ, xuống tay càng sớm càng tốt, nên tìm cơ hội trước khi quyết chiến.”
Hắn vỗ vai Giang Thạch, đứng dậy rời đi.
Giang Thạch giật mình trong lòng.
không hiểu sao, mặc dù biết đối phương cùng kẻ địch với mình, nhưng hắn vẫn có cảm giác bị người ta dùng làm vũ khí.
“Đi về trước đi.”
Giọng Trần Huyền Thiên già nua, nói.
Giang Thạch nhẹ gật đầu, đứng dậy đi.
...
không lâu sau.
Ở dưới chân núi.
Trần Huyền Thiên giải tán đám người, nhìn Giang Thạch: “Hôm nay về phía minh chủ, không biết ngươi có ý kiến gì?”
Giang Thạch hơi im lặng, cau mày: “Khó nói.”
“Thành thật nói ra, không cần do dự.”
Trần Huyền Thiên nói.
“Không thoải mái lắm, có cảm giác bị người ta cưỡng ép sử dụng, nhưng lại không cách nào từ chối.”
Giang Thạch đáp lại.
Trần Huyền Thiên yên lặng giây lát, thở dài nhẹ: “Đó chính là Hồng Thiên Môn, Hồng Thiên Môn hùng tài đại lược, làm bất cứ việc gì cũng luôn như vậy, hơn nữa sau khi diệt Khổng thị, chắn chắn sẽ không chân thành đối đãi ngươi, ta mời ngươi tới, chính là để ngươi cảnh giác với hắn, một khi Khổng thị bị diệt, tên này nhất định là tồn tại đáng sợ hơn cả Khổng thị, lúc đó ngươi sẽ nguy hiểm.”
Khổng thị bị diệt, Mông Phóng bị diệt, Giang Thạch là tôn Trời sinh Kim Cương thứ hai, nhất định sẽ thành cái gai trong mắt Hồng Thiên Môn.
Với tính cách của Hồng Thiên Môn, nhất định sẽ không để người khác trưởng thành trở thành nguy cơ của hắn!
“Vậy đây gọi là xua hổ nuốt sói?”
Giang Thạch con ngươi lóe lên.
“Ngươi diễn tả rất đúng.”
Trần Huyền Thiên đáp lại.
“Vậy ta phải làm gì?”
Giang Thạch hỏi.
Trần Huyền Thiên hơi yên lặng, sau đó nói: “Đừng khiêu khích quá mạnh với Khổng thị, tránh Khổng thị chó cùng dứt dậu, thật sự bị Hồng Thiên Môn tiêu diệt, hơn nữa ta có tin tức Nhất Nguyên Minh bên kia có chuẩn bị có đại động tác, chắn chắn sẽ chủ động ra tay, kéo cho tới khi Nhất Nguyên Minh chủ động động thủ, ngươi mới có thể an toàn.”
“Nhất Nguyên Minh chủ động ra tay?”
Giang Thạch hỏi.
“Phải, khả năng là trong hai ngày nội.”
Trần Huyền Thiên đáp.
“Được!”
Giang Thạch gật đầu.
Bây giờ hắn đã hiểu thấu cảm giác gì gọi là bất đắc chí.
Một câu, Khổng thị nhất định phải diệt, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ, cũng tuyệt đối không thể nhờ Hồng Thiên Môn ra tay diệt, nếu không một khi Khổng thị bị diệt, bản thân chắn chắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Tốt nhất vẫn là tự tay tiêu diệt Khổng thị!
Chỉ cần bản thân hắn có thực lực tiêu diệt Khổng thị, tự nhiên cũng có thực lực đối đầu Hồng Thiên Môn.
Giang Thạch trở về.
...
Tiếp đó hai ngày trôi qua.
Giang Thạch quả nhiên nghe theo chỉ thị của Hồng Thiên Môn đi tìm rắc rối với Khổng thị, chỉ là hắn lại cố ý tránh đám trưởng lão trọng yếu của Khổng thị, chỉ tìm tòi mấy thành viên vòng ngoài của Khổng thị và mấy tên chó săn để khiêu khích.
Hai ngày qua, hắn hung hăng ngang ngược, vỗ chết mấy tên tộc nhân Khổng thị, ai dám nhiều lời một câu đều bị hắn trừ sạch ngay lập tức, không nương tay chút nào.
Còn mấy tên chó săn thì chết la chết liệt, máu nhuộm đỏ cả doanh Khôn.
Thời gian này, các thế lực lân cận ai cũng lo sợ cho bản thân.
Ngay cả Khổng thị cũng giận đến mặt xanh thước, vội đóng cửa không ra, hiển nhiên họ cũng đều nhận ra ý đồ của Giang Thạch, biết Giang Thạch là làm theo chỉ thị của ai.
Một cảm giác uất ức và giận dữ chưa từng có bao trùm khắp mỗi tộc nhân của Khổng thị.
Đúng lúc này!
Một đại sự xảy ra, chấn động khắp Đông Tuyệt Lĩnh.
Bốn liên minh lớn ai cũng kinh hãi, bắt đầu đổ xô tụ tập, khí thế dâng trào.
Nhất Nguyên Minh thế mà chủ động ra tay, đã bố trí quân đội ở phía đông thung lũng.
Theo thám báo, Mông Phóng vẫn chưa xuất hiện, nhưng cho dù thế, bốn liên minh đại cũng không kìm chế nổi, dưới lệnh của tứ đại minh chủ, các lực lượng lập tức hành quân về phía đông thung lũng.
Lúc này!
Toàn bộ thung lũng, đại kỳ rợp trời, nhân ảnh khắp nơi, khí tức cực kỳ hỗn tạp.
Nhìn từ xa, hai đạo quân đoàn đối diện nhau, ánh mắt như điện, cưỡi ngựa phi, ai nấy đều như tiên thần trong truyền thuyết, đều như thần như ma.
Đặc biệt là những người đứng hàng đầu, khí tức trầm lặng, thân thể khổng lồ, khí huyết hùng hậu không tưởng, bên trong thân thể lộ ra huyết quang.
Trong tứ đại minh chủ, Lưỡng Nghi minh chủ Bạch Bá Thiên, Tam Tài minh chủ Quách Hưng Hoài, Tứ Tượng minh chủ Hồng Thiên Môn, Ngũ Hành minh chủ Cơ Hoàn, mỗi người sắc mặt lãnh đạm, cưỡi những tọa kỵ dữ tợn, oai vệ không tầm thường, như bốn vị thần ma bá chủ, đứng trước đại quân của bốn liên minh lớn.
Đối diện với họ.
Là bóng người đông đúc, vô tận vô biên.
Khu vực phía trước nhất có một thân ảnh khổng lồ, cánh tay thon dài, mặc trường bào xanh, sắc mặt âm trầm, da có màu vàng nhạt thần bí, khí thế phi phàm, ánh mắt nhìn về phía đối diện.
Chính là Nhất Nguyên minh chủ!
Vân Phi Dương!
Cũng là Sư phụ của Mông Phóng!
Là người một tay bồi dưỡng Mông Phóng!
“Bạch, Quách, Hồng, Cơ, các ngươi muốn có bảo vật thượng cổ, bây giờ ở trong tay lão phu, hôm nay các ngươi tập hợp nhiều binh lực như vậy muốn đối phó lão phu, cũng quá chuyện nhỏ nói thành to.”
Vân Phi Dương âm trầm, giơ tay lên, mơ hồ xuất hiện một đoàn kim quang nhạt nhòa, ánh sáng rực rỡ chói lòa, khí thế cuồn cuộn, tự động thu hút mọi ánh mắt.
Dù ở xa, cũng có thể cảm nhận rõ ràng uy thế đáng sợ từ vầng kimmuoons quang, chỉ cần nhìn qua, đã có cảm giác thân thể tan vỡ.
Khiến không ít người bàng hoàng.
Đặc biệt Giang Thạch, con ngươi co lại, khó tin, hắn có Thiên Phú Thấu Thị, thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Đó có vẻ là... một Kim Ấn?
“Vân Phi Dương, hôm nay không cần nói nhiều, bất luận vì cái gì, đã tới nông nỗi này, một trận tử chiến là không thể tránh khỏi, nếu muốn để dàn xếp ổn thỏa ở đây, hãy giao chí bảo, giao Mông Phóng ra!”
Lưỡng Nghi minh chủ Bạch Bá Thiên thúc ngựa tiến ra, lạnh lùng nói.
“Giao chí bảo? Giao Mông Phóng?”
Nhất Nguyên minh chủ cười ha ha: “Đáng tiếc, hai thứ này, lão phu sẽ không giao, nếu các ngươi đủ can đảm cứ tới, lão phu tiếp.”
Hắn dưa mắt nhìn tất cả mọi người, cười nhạt một tiếng, thân ảnh vụt mất khỏi nơi đây.
“Đi đâu?”
Bạch Bá Thiên quát, thân hình chuyển động, nhanh chóng đuổi theo.
Ba vị đại minh chủ khác cũng lập tức lao ra.
“Bốn vị minh chủ có lệnh, toàn quân tiến công, diệt sạch Nhất Nguyên Minh!”
Có người hô to.
“Xông lên!”
“Giết!”
Đám người trong thung lũng nhất tề ùa về phía đối phương, khí thế bộc phát, bay cát đá chạy, hỗn loạn vô cùng.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận