Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 225: Đại Khai Sát Giới! Oanh Sát Khổng Đạo Vinh! 2

Mọi người liên tục lên tiếng, xàm ngôn bàn tán.
Lão tử cầu cái con mẹ các ngươi ấy!
Trong lòng Giang Thạch cười lạnh không thôi, đã có chủ ý.
“Vậy ta tuân lệnh.”
Hắn cung kính chắp hai tay, vẻ mặt không vui không buồn, vẫn nhìn không ra biểu cảm gì.
“Giang Thạch, ngươi nhớ kỹ, hôm nay ngươi nghi ngờ lão phu, đó là tội lớn, lão phu bây giờ có thể dựa vào tội không tuân lệnh mà đánh ngươi vào đại lao, nhưng lão phu không muốn ứng xử tầm thường như ngươi, hoàn toàn là vì các đồng liêu mà cho ngươi một cơ hội, hy vọng ngươi biết trân trọng, không nên không biết điều!”
Khổng Đạo Vinh ngữ điệu lạnh lùng, lạnh lùng quét mắt nhìn Giang Thạch.
“Vâng, Tổng binh.”
Giang Thạch cúi đầu.
“Ngươi cút đi.”
Khổng Đạo Vinh lạnh lùng nói, xoay đầu sang một bên, không thèm nhìn Giang Thạch thêm một cái nữa.
Dường như cả một cái nhìn cũng xem như mất thân phận vậy.
Giang Thạch cười cười, trực tiếp quay người rời đi, biến mất khỏi nơi này.
Khổng Đạo Vinh chậm rãi quay đầu, lại nhìn theo bóng lưng Giang Thạch, đáy mắt hiện lên sát khí.
Thật là quá ẩn nhẫn!
Tính cách của tên này so với những gì hắn tưởng tượng còn đáng sợ hơn nữa!
...
Xa xa, Giang Thạch thở dài, liên tục nhiều lần mới nén xuống được lửa giận, lại không nhịn được quay đầu nhìn về phía doanh trại, sát khí dâng trào, trực tiếp bước lớn rời đi.
“Giang Hữu sứ, tình hình thế nào?”
Phong Hành Pháp Vương, Vũ Hành Pháp Vương nhanh chóng đi tới, lên tiếng hỏi.
“Khổng Đạo Vinh sai ta đơn độc đi do thám tình hình địch, tìm hiểu Mông Phóng đang làm gì? Lão già đó muốn lợi dụng Nhất Nguyên Liên Minh để diệt trừ ta.”
Giang Thạch ngữ điệu lạnh lùng, nhìn về phía Phong Hành Pháp Vương, Vũ Hành Pháp Vương:
“Bốn liên minh lớn, ta không định ở nữa, ngay đêm nay xuất phát, mang theo tất cả mọi người, đầu quân cho Nhất Nguyên Liên Minh.”
“Đầu quân cho Nhất Nguyên Liên Minh?”
Sắc mặt Phong Hành Pháp Vương, Vũ Hành Pháp Vương biến đổi, thấp giọng kinh hô.
“Bây giờ ngoại trừ cách này ra không còn con đường nào khác, trừ phi chờ Giáo chủ quay về.”
Giang Thạch thì thầm, suy nghĩ kỹ càng:
“Như vậy, nếu các ngươi không muốn đầu quân Nhất Nguyên Minh, tối nay cứ đi theo ta, chúng ta đi trốn vài ngày trong rừng, chờ Giáo chủ và Minh Chủ trở lại, có lẽ tình thế sẽ thay đổi.”
Tuy nhiên, cũng có thể tình hình càng tồi tệ hơn.
Tóm lại, Giang Thạch không muốn giao sinh tử vào tay người khác.
Hắn nhất định phải tìm lối thoát cho riêng mình.
Không chỉ bản thân hắn phải đi, đám người này cũng phải đi, nếu không với tính cách của Khổng Đạo Vinh chắn chắn sẽ giết sạch mọi người, vu cho Hắc Liên Thánh Giáo tội phản bội.
Phong Hành Pháp Vương, Vũ Hành Pháp Vương lập tức thay đổi sắc mặt, trong lòng nhanh chóng cân nhắc.
“Được, trước tiên đi trốn trước đã.”
“Một khi đầu hàng Nhất Nguyên Liên Minh, chúng ta sẽ cùng lúc chọc giận 4 liên minh lớn, bây giờ 4 liên minh lớn mới vừa ổn định, tuyệt đối sẽ không dung thứ kẻ phản bội xuất hiện, nên việc đầu nhập Nhất Nguyên Minh vào lúc này tuyệt đối không khôn ngoan!”
Hai người thì thầm.
Ngay cả khi đầu nhập Nhất Nguyên Minh cũng chưa chắc đã tin tưởng họ, lúc đó ngược lại sẽ rơi vào thế lưỡng nan.
Nếu Nhất Nguyên Minh lại coi họ làm vũ khí sử dụng, vậy tình thế càng thêm tồi tệ.
“Ừm, thông báo xuống dưới, tối nay lập tức lên đường.”
Giang Thạch thì thầm.
Phong Hành Pháp Vương, Vũ Hành Pháp Vương nhẹ gật đầu, lập tức đi sắp xếp.
May mắn lần này đi theo toàn bộ là tinh nhuệ của giáo phái, việc di chuyển ban đêm cũng có thể đảm bảo đè ép tất cả âm thanh, không bị phát hiện.
Giang Thạch đi tới nơi xa, thở dài, tiếp tục giải tỏa áp lực trong lòng, đôi mắt trở nên u ám và đáng sợ, ẩn chứa lệ khí khó tả.
Khổng thị, không đồ toàn tộc các ngươi, lòng ta khó yên SWmrHỸ
...
Buổi chiều nhanh chóng trôi qua,
Mặt trời lặn sau núi.
Cả khu rừng trở nên tối đen.
Tất cả cao thủ Hắc Liên Thánh Giáo bắt đầu nhanh chóng hành động, vội vã đi về phía xa.
Giang Thạch vô cảm, tự mình đi phía sau để cắt đuôi.
Bỗng hắn mắt sáng lên, đột nhiên quay đầu, thân thể trực tiếp lao ra như chớp giật, hướng về một góc tối phía xa, nhanh chóng cuồng phóng tới.
Chỉ thấy trong góc tối ấy, một bóng người ẩn nấp, đang nhìn về phía họ.
Thấy Giang Thạch xông tới, người kia sắc mặt biến đổi, không nghĩ ngợi, quay người bỏ chạy.
Chỉ có điều, tốc độ của hắn quá chậm.
Gần như chưa đầy 0,1 giây, Giang Thạch đã bay đến ngay phía sau lưng.
“Ngươi...”
Bụp!
Miệng hắn vừa mới phát ra âm thanh, Giang Thạch nắm chặt sau đầu hắn, xoay mạnh một cái, tay kia che chặt miệng, bịt kín hàm hắn, khiến hắn không thể phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Người kia biểu tình hoảng sợ, run bần bật, bị quấn chặt trong cơ thể Giang Thạch, chỉ cảm thấy như bị quái thú hung tợn bao trùm, hồn phách gần như tan rã.
“Là ngươi!”
Giang Thạch cười gằn, miệng há hốc, vô cùng phấn khích.
Cao thủ Hoán Huyết của Tam Huyền Tông!
Thật là oan gia ngõ hẹp!
Tên này liên tục ba lần bảy lượt nhắm vào Hắc Liên Thánh Giáo hắn, giờ còn dám bí mật theo dõi.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ từ từ mổ xẻ từng miếng thịt trên người ngươi, đảm bảo cho ngươi chịu vô vàn tra tấn, khiến ngươi muốn chết cũng không xong, à đúng rồi, Tam Huyền Tông của ngươi, sau này có cơ hội ta cũng phải đi một chuyến, chó gà không tha.”
Giang Thạch bình tĩnh nói, giọng vang vào tai tên cao thủ Hoán Huyết cảnh này.
Tên cao thủ Hoán Huyết càng hoảng sợ, trong miệng kêu ư ử, mí mắt đập loạn xạ, muốn van xin nhưng hoàn toàn vô dụng.
Bốp!
Giang Thạch vỗ ngất tên cao thủ Hoán Huyết này, sắc mặt lạnh lùng, quấn tên cao thủ Hoán Huyết lên rồi lao về phía đoàn người Hắc Liên Thánh Giáo.
Toàn bộ Hắc Liên Thánh Giáo di chuyển nhanh chóng, trong chớp mắt đã biến mất.
...
Mươi dặm xa hơn.
Một khu rừng rậm rạp khác.
Phong Hành Pháp Vương cẩn thận quan sát phía trước và xung quanh, dừng bước mọi người, nói: “Giang Hữu sứ, chỗ này khả năng an toàn rồi.”
“Ừ, nghỉ ngơi vài ngày ở đây, chờ tin tức của Giáo chủ.”
Giang Thạch nói, ngón tay lơ đãng vỗ, đánh thức tên cao thủ Hoán Huyết Tam Huyền Tông, vừa tỉnh dậy, tay hắn chớp nhoáng, lập tức bẻ gãy tứ chi của đối phương, phá hủy kinh mạch đối phương, khiến cho đối phương kêu thảm thiết.
Bịch!
Giang Thạch ném tên Cao thủ Hoán Huyết xuống đất, bình tĩnh nói: “Tên chấp sự bị bẻ gãy tay lúc trước, bảo hắn đến đây, giao tên này cho hắn!”
“Vâng, Giang Hữu sứ!”
Một tên chấp sự đáp lời, nhanh chóng kêu tới một tên chấp sự hai tay quấn băng bó dày cộm khác.
Chỉ thấy tên chấp sự này mặt đầy căm hận và hưng phấn, cầm một con dao bén, cười gian, tiến về phía tên Cao thủ Hoán Huyết.
Ban đầu lẽ ra hắn phải được đáng lẽ đưa về giáo phái, chỉ là đêm đó mệnh lệnh của Khổng thị truyền xuống quá nhanh, khiến hắn không thể lên đường, chỉ đành theo đại quân suốt một đoạn đường đến đây.
Bây giờ hai tay hắn đã được nối lại, dù trong thời gian ngắn không thể hoạt động, nhưng dùng dao rọc xác một người vẫn dư sức rồi.
“Xin tha mạng, Giang huynh tha mạng, ta bị ép, Tam Huyền Tông oan uổng a...”
Tên Cao thủ Hoán Huyết Tam Huyền Tông hoảng sợ van xin.
Xoẹt!
-Aaaa...
Tên Cao thủ Hoán Huyết tức thì đau đớn kêu thảm thiết, miệng đầy máu me phun trào, bị tên chấp sự dùng dao bén chọc thẳng vào miệng, xoay nát lưỡi.
Mặt chấp sự đầy hận thù, cầm dao bén, nhanh chóng chém xuống người đối phương.
Phong Hành Pháp Vương, Vũ Hành Pháp Vương đều thầm thở dài, im lặng, nhanh chóng bắt đầu sắp xếp mọi người nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
“Các ngươi ở lại canh chừng, ta đi kiểm tra xung quanh, tránh bị người áp sát.”
Giang Thạch ngữ điệu bình tĩnh, nói một câu rồi đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận