Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 321: Cực Hạn Của Nhục Thân! 1

Gian phòng rách nát.
Mặt đất sụp đổ.
Toàn thân Viên Thiên Nhân đầy rẫy vết thương, miệng phun máu, lại một lần nữa giận dữ lao về phía xa, hai cánh tay gần như gãy nát, máu me đầy người, khuôn mặt kinh hoàng và phẫn nộ.
“Giang tổng quản, ngươi thật sự muốn giết ta sao? Giết chết ta rồi, phụ thân ta sẽ không tha cho ngươi!”
Hắn gầm lên.
Cách xưng hô với Giang Thạch đã hoàn toàn thay đổi.
Sắc mặt Giang Thạch hơi dịu đi, thân thể dừng lại, thân hình khổng lồ ẩn chứa lực lượng kinh khủng khó tả, đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn Viên Thiên Nhân.
“Công tử nói đùa rồi, ta sao dám giết ngươi? Hôm nay đa tạ công tử chỉ bảo, ân huệ lớn như vậy, Giang mỗ khó mà quên được.”
“Ngươi...!”
Viên Thiên Nhân căm phẫn nghiến răng. Trong lòng oán hận.
Đồ chết tiệt Giang Thạch, hắn là đang chơi xỏ mình!
Sao thực lực của hắn lại kinh khủng như vậy?
Cảm giác bị chèn ép khiến Viên Thiên Nhân gần như muốn phát điên vì tức giận.
Hắn rất muốn nói ra một chút ngoan thoại để lấy lại thể diện, nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi mắt của Giang Thạch, lòng hắn lạnh buốt, cảm giác như bị thú dữ nhìn chòng chọc, khiến những lời muốn nói ngưng bặt trong cổ họng.
“Đồ khốn, đồ khốn!” Viên Thiên Nhân gầm thét trong lòng.
“Công tử vẫn còn đang oán ta?”
Giang Thạch khinh miệt nói.
“Lúc luận bạn, quyền cước không có mắt, công tử cũng là người tập võ, chắc hẳn hiểu được đạo lý này.”
“Tốt, tốt!”
Viên Thiên Nhân liên tục kêu lên từng tiếng tốt đầy phẫn nộ, thân thể khó nhọc đứng dậy, cười giận dữ nói: “Giang tổng quản, ta có thể đi rồi chứ?”
“Công tử đi thong thả.”
Giang Thạch đáp lại.
Lửa giận của Viên Thiên Nhân bốc cháy dữ dội, lạnh lẽo đáng sợ, quay người rời đi cực kỳ nhanh chóng, không còn dấu vết.
Ánh mắt Giang Thạch lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Viên Thiên Nhân.
Đáng tiếc!
Giữa thanh thiên bạch nhật, hắn cũng không thể trực tiếp bóp chết tên này!
Dù thế nào đi nữa tên này cũng là nhi tử của bang chủ.
Khuôn mặt này, hắn không thể không cho Viên Phúc Hải!
Tuy vậy, hôm nay hắn cũng đã làm rõ hoàn toàn thực lực của Viên Thiên Nhân.
Tên này, chỉ là cái vỏ không có ruột!
Hoàn toàn không đáng nhắc tới!
Vừa rồi, hắn thậm chí còn chưa sử dụng Đại Diệt Băng Thiên Thủ.
“Tên này lòng dạ hẹp hòi, nhất định sẽ báo thù. Để lại hắn chỉ là tai họa.”
Sát ý trong lòng Giang Thạch dâng trào, đáy mắt lóe lên tia lạnh buốt.
Nửa giờ sau.
Trước đó vội vàng rời đi, đám chưởng quỹ của các sòng bạc, thanh lâu, hiệu thuốc nhanh chóng quay lại, sắc mặt hoảng hốt, mang theo từng cuốn sổ sách dày cộp, lại đến gặp Giang Thạch.
Khi nhìn thấy cảnh gian nhà hoang tàn khủng khiếp, rõ ràng tất cả đều vô cùng bất ngờ.
Nhưng nhanh chóng lại nhìn thấy Giang Thạch yên ổn ngồi trên ghế mây, không một chút thương tích liền hiểu ra chuyện gì đó, vội vàng chạy tới.
“Giang tổng quản, sổ sách ở đây, xin ngài kiểm tra.”
Một nhóm chưởng quỹ lóng ngóng nói.
“Ừ, để đó đi.”
Giang Thạch đáp lại.
Đám chưởng quỹ nhanh chóng đặt những chồng sổ sách trước mặt Giang Thạch.
Giang Thạch tùy tiện rút ra một cuốn, bắt đầu lật xem.
…...
Trong lúc đó.
Tổng bộ Hải Kình Bang.
Viên Phúc Hải mặc trường bào tím, khuôn mặt uy nghiêm cũng nhận được tin tức, lập tức hiểu được tất cả những gì đã xảy ra tại sòng bạc Tam Phúc.
Khi biết Giang Thạch dùng thủ đoạn thiết huyết nhanh chóng chấn nhiếp nhóm chưởng quỹ, Viên Phúc Hải liên tục mỉm cười, vô cùng hài lòng.
“Hay lắm, thật hay, ban đầu tưởng rằng có Viên Thiên Nhân ở đó sẽ để hắn e dè một phần, chắn chắn sẽ bị nhóm chưởng quỹ này chèn ép, không ngờ lại có thể chấn nhiếp bọn họ nhanh như vậy, làm việc quyết đoán tàn nhẫn, thật khiến lão phu ngày càng bất ngờ.”
Viên Phúc Hải cười nói.
“Bang chủ, vừa rồi Thiên Nhân công tử đã nói một số lời bất kính.”
Một người mặc áo đen cúi đầu nói.
“Ồ? Hắn nói gì?”
Viên Phúc Hải nhướng mày.
“Hắn nói bang chủ già rồi hồ đồ.”
Người mặc đen trung thực đáp, nói lại những gì Viên Thiên Nhân đã phẫn nộ, mất bình tĩnh nói ra trước mặt Viên Phúc Hải.
Sắc mặt Viên Phúc Hải chợt đổi, đôi mắt lập tức trở nên sâu thẳm đáng sợ.
“Hắn thật sự đã nói như vậy sao?”
“Vâng, bang chủ!”
“Nghiệt súc thực sự không biết sống chết.”
Ngữ khí của Viên Phúc Hải lạnh lẽo, ngay lập tức bóp chặt tờ giấy trong tay thành vụn.
Bản thân hắn đổ không ít tài nguyên bồi dưỡng tên phế vật này, bây giờ nghiệt súc này lại dám quay ra nguyền rủa hắn sao?
Trong lòng hắn hoàn toàn không coi mình là lão tử của hắn!
Một tên phế vật như vậy, giữ lại có tác dụng gì!
Sắc mặt Viên Phúc Hải âm trầm, tâm trạng tốt ban nãy giờ cũng tan biến, lạnh lùng nói: “Manh mối hung thủ giết chết đại nhi tử của ta đã tìm ra chưa?”
“Bẩm bang chủ, theo rất nhiều manh mối bây giờ đã tìm được, tất cả đều chỉ về Bạch Hà Bang.”
Tên hắc y nhân đáp lại.
Bạch Hà Bang, bang phái lớn thứ hai trong Bạch Long Thành, thế lực sâu rộng, cũng là có một môn phái lớn trong Tam Thập Lục Liên Minh ủng hộ ở sau lưng.
Bang chủ Phong Thiên Liệt, thực lực cao thâm, chỉ kém Viên Phúc Hải một chút.
Hàng trăm năm qua, Bạch Hà Bang với Hải Kình Bang tương tàn tương sát, không biết đã chiến bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ.
Còn về đại nhi tử mà Viên Phúc Hải nhắc tới, chính là người nhi tử tài giỏi và có thiên phú nhất của hắn, cũng là người con duy nhất được hắn coi là nhi tử chân chính.
Đáng tiếc sau đó bị người ta giết chết trong một lầu xanh.
Chuyện này gần như trở thành một cái tâm bệnh lớn trong lòng hắn!
“Bạch Hà Bang!”
Sắc mặt Viên Phúc Hải lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Là do Phong Thiên Liệt sao?”
“Vẫn còn cần thêm manh mối cụ thể, thêm vài ngày nữa là có thể hoàn toàn bóc trần!”
Tên hắc y nhân đáp.
“Điều tra, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải điều tra ra manh mối!”
Ngữ khí Viên Phúc Hải đáng sợ, nói:
“Lần này ta nhất định sẽ bắt Phong Thiên Liệt trả giá bằng máu!”
Hàng trăm năm qua, Bạch Hà Bang của Phong Thiên Liệt trong lòng hắn như một cái gai, không ngừng trêu chọc dây thần kinh của hắn, nhưng bao nhiêu lần hắn đều chịu đựng, chỉ vì cân nhắc tổng thể. không ngờ đối phương lại dám ra tay với nhi tử hắn coi trọng nhất, phần đại thù đại hận này khiến trái tim hắn trở nên lạnh lẽo, không thể chịu đựng thêm được nữa.
Một khi xác nhận chính xác, hắn nhất định sẽ cho Bạch Hà Bang biến mất, gà chó không tha!



Bộp!
Trong sân.
Giang Thạch tùy tiện ném cuốn sổ sách cuối cùng trong tay xuống bàn, đứng thẳng dậy, nói:
“Lư chưởng quỹ, hiệu thuốc phía Tây thành là ngươi quản lý đúng không?”
“Vâng, Giang tổng quản!”
Một lão nhân mặc áo hoa dài cổ, đội mũ tiền, nói cẩn thận.
“Đi, dẫn ta đến thử hiệu thuốc của ngươi!”
Giang Thạch nói.
“Vâng, Giang tổng quản!”
Lư chưởng quỹ ngoan ngoãn trả lời, cẩn thận dẫn Giang Thạch ra khỏi gian nhà hư hại này.
Lên xe ngựa, Lư chưởng quỹ bất an ngồi bên cạnh Giang Thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận