Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 175: Chiến Dấu Kịch Liệt!! 1

Khí thế trên người Giang Thạch bùng nổ, cơ bắp nổi lên, dưới sự gia trì liên tục của thiên phú Quy Nguyên, khí lực hao hụt trực tiếp được bổ sung, dùng sức kéo dây cung, một lần nữa bắn vũ khí ra bên ngoài.
Soạt!
Ngón tay thả lỏng, một thanh vũ khí được hắn bắn ra với tốc độ cực kỳ khủng khiếp, phát ra tiếng xé gió đinh tai nhức óc, giống như một quả đại bác hung hăng lao tới.
Một nhóm lão quái vật biến đổi sắc mặt, né tránh không kịp, chỉ đành tạm thời liên thủ, gầm lên một tiếng, cùng một lúc oanh kích về phía thanh vũ khí đang bắn tới.
Rầm!
Vô số tia chớp lóe lên cực kỳ chói mắt, trời long đất nở, vô số tia chớp bắn về tứ phía, tiếng lách cách vang lên, thanh vũ khí mang lực lượng khủng khiếp cuối cùng cũng bị nhóm lão quái vật này đánh nát.
Nhưng cùng lúc đó, đám lão quái vật cũng bị một lực lượng khủng khiếp đánh cho lùi lại nhanh chóng, khí huyết mỗi người dâng trào, kinh mạch đau nhói, cánh tay đều bị điện cháy, mỗi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Không phải nói Cung Thần này chỉ có thể dùng một lần sao?"
"Sao lại như vậy?"
"Chẳng lẽ Cung Thần đã nhận chủ rồi?"
...
Giang Thạch bắn ra ba mũi tên liên tiếp, cũng cảm nhận được sức bài xích của Cung Thần đang tăng lên, một luồng điện lưu mãnh liệt cuồn cuộn không ngừng truyền ra từ trên Cung Thần, tiếng lách cách vang lên, tràn tới thân thể của hắn, ý đồ trực tiếp đẩy bay cánh tay của hắn.
Tuy nhiên, hắn lại biết, lúc này dù thế nào cũng không thể buông lỏng.
Nếu không, đám lão quái vật kia chắc chắn sẽ xông lên đây xé xác hắn.
Bản thân liên tiếp bắn trọng thương hai lên lão quái vật, nếu kết xuống tử thù, chỉ có thể đi một con đường đến cùng.
Hắn nghĩ cũng không nghĩ nữa, lại nhặt lên vài thanh đao thanh kiếm từ dưới đất, quay người liền đi, lao xuống dưới núi.
"Hắn muốn chạy, mau đuổi theo!"
"Tiểu tử, đừng chạy!"
Một nhóm lão quái vật gầm lên, bộc phát lực lượng, đuổi theo phía sau.
Đồng thời, Mông Phóng cũng hoàn toàn phát cuồng, liên tục bị Cuồng Nhân kéo lại, khiến hắn tức giận đến cực điểm, khí lực toàn thân bộc phát, thân thể như là lò lửa vậy, vũ động Phượng Sí Kim Thương điên cuồng công kích Cuồng Nhân, máu tươi không ngừng bắn ra, hai cánh tay cuồng nhân hoàn toàn sụp đổ.
Sau đó hắn một kích chém đến tận gốc vai của cuồng nhân, bộp một tiếng, chém rời một cánh tay của Cuồng Nhân, phun ra một mảnh máu vàng lớn, sau đó hung hăng quét ngang, lực lượng khủng khiếp trực tiếp hất bay Cuồng Nhân ra xa hàng trăm thước.
Sắc mặt hắn u ám, khóe miệng rỉ máu, cánh tay vẫn ở trạng thái nửa cháy đen, trực tiếp truy kích về phía Giang Thạch với tốc độ cực nhanh.
Liên tục giao chiến với cuồng nhân, cho dù là hắn, cũng không thể tránh khỏi bị thương nặng.
Cuồng Nhân huyết mạch phản tổ, cực kỳ đáng sợ, gần như không yếu hơn hắn, quan trọng hơn là cực kỳ khó giết chết, nếu toàn lực quấn lấy hắn thì hắn rất khó thoát thân.
Hắn cũng phải sử dụng đến một môn cấm pháp, mới có thể áp chế được cuồng nhân.
"Ai lấy cung thần, chết!"
Thanh âm Mông Phóng lạnh buốt, cực kỳ đáng sợ, thân thể giống như xúc địa thành thốn vậy, gần như chớp mắt đã đuổi tới.
Giang Thạch vừa mới lao xông xuống đồi, liền cảm nhận được một luồng khí thế cực kì khủng khiếp, khiến lông tơ dựng đứng, tim đập thình thịch, không dám chần chừ chút nào, hung hăng quay người, trên tay chốt một thanh đao dài lên dây cung, dùng sức kéo dây cung.
Vù!
Ánh sáng chói mắt, tiếng xé gió hú vang, cả cung thần như là bốc cháy trong chớp nhoáng, số lớn tia chớp hiện ra, dùng hình dạng xoắn ốc vây quanh mũi đao kéo dài ra đằng sau, phát ra tiếng lẹt đẹt đinh tai nhức óc.
"Chết!"
Giang Thạch phát ra tiếng gầm, thả lỏng dây cung.
Rầm!
Một luồng ánh sáng lấy tốc độ cực kỳ khủng khiếp bắn ra trong chớp nhoáng, phát ra tiếng sấm sét, giống như một con khủng long lao ra, ánh sáng kinh khủng, cực kỳ chói mắt, bắn tới thân thể Mông Phóng với tốc độ cực nhanh.
Mông Phóng sắc mặt lạnh lẽo, tốc độ cực nhanh, hắn đã được lĩnh giáo qua lực lượng của cung thần, cơ thể nhanh chóng trượt ngang, tránh khỏi thanh đao dài, đồng thời bàn tay cầm Phượng Sí Kim Thương hung hăng đập xuống thanh đao dài.
Ken!
Bùm!
Một tiếng nổ vang, tia chớp bắn tung tóe, thanh đao dài vừa bị bắn ra gần như nổ tung trong nháy mắt, giống như một quả đạn pháo, vô số tia chớp quét ngang bốn phía.
Ngay cả như vậy, thân thể của hắn vẫn loạng choạng một phen, lại bị sóng điện giật đến tê dại, cánh tay bị cháy càng trầm trọng hơn.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, mái tóc đen bay phất phơ, thân thể khôi ngô oai vệ cháy đen đứng thẳng tắp, toàn thân có một thứ ma lực khó tả.
Phương hướng khác.
Đám lão quái vật đuổi theo từ đồi núi, cuối cùng cũng xuống đến nơi, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng dừng lại, một đôi mắt âm u trực tiếp nhìn về phía Giang Thạch và Mông Phóng ở trước mặt.
Chết tiệt!
Hóa ra đã bị Mông Phóng chặn trước!
"Tiểu huynh đệ, nếu ngươi có thể bắn chết Mông Phóng, nay mai chắc chắn nổi danh thiên hạ!"
Một lão quái vật cao ba thước năm, toàn thân như đá, lộ ra nụ cười khinh khỉnh, mở miệng nói.
"Không sai, bắn chết Mông Phóng, cung thần này là của ngươi!"
"Chúng ta có thể giúp ngươi, giết chết Mông Phóng!"
"Chỉ cần giết chết Mông Phóng, ngươi sẽ được thiên hạ tung hô!"
Các lão quái vật khác cũng lần lượt nở nụ cười nghiền ngẫm, nói ra.
Bốn phương tám hướng im phăng phắc.
Tất cả mọi người chứng kiến đều chấn động, không thể tin nổi.
Ngày hôm nay bọn họ chứng kiến quá nhiều việc, mỗi một việc đều khiến lòng người chấn động.
Trước tiên là Mông Phóng bị cung thần kia bắn trọng thương, sau đó trong tình trạng bị thương nặng, vẫn có thể đánh bại cuồng nhân, chém đứt một cánh tay của cuồng nhân.
Mông Phóng thật sự không hổ danh là trời sinh Kim Cương.
Hoàn toàn không thể lay chuyển!
Nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một nhân vật bí ẩn mạnh mẽ, dường như cũng giao thủ với Mông Phóng!
Người này là ai?
Giang Thạch cau mày, nhìn về phía đám người bên cạnh, rồi nhìn về phía Mông Phóng phía trước, trong lòng cũng dần trở nên nặng nề.
Mặc dù bây giờ hắn không muốn va chạm với Mông Phóng, chỉ là vừa nãy hoàn cảnh nguy cấp, hắn hoàn toàn không dám do dự.
Sát khí của Mông Phóng quá nặng, nếu hắn do dự một chút, cho dù không chết, cũng bị thương nặng, chỉ có thể nhanh chóng lấy cung công kích trước!
Lúc này, rơi vào thế kẹp giữa hai thế lực, quả thực có cảm giác như cưỡi hổ khó xuống.
"Xem ra hôm nay người muốn chết nhiều lắm, ta sẽ thỏa mãn từng người một."
Giọng nói Mông Phóng cực kỳ âm u lạnh lẽo, thân thể cao lớn mà hùng tráng, bề mặt cơ thể phát ra một luồng khí thế kinh khủng, từng bước đi tới, mang theo áp lực đè nén tâm can.
Lòng Giang Thạch như rơi xuống vực sâu, lập tức đặt thanh đao thứ hai lên dây cung, dùng sức kéo mở một lần nữa, rầm một tiếng, tia chớp hiện ra, tiếng vang chấn động màng nhĩ, lại nhằm thẳng Mông Phóng mà bắn.
Mông Phóng ánh mắt lạnh lẽo, nhưng không hề có ý định dừng bước, bàn chân vững chắc ổn định, tiếp tục đi về phía trước, dường như coi thường công kích của Giang Thạch.
Xẹt!
Giang Thạch không do dự nữa, trực tiếp thả lỏng dây cung, lại là một luồng ánh sáng khủng khiếp bắn ra.
Sau đó hắn lần lượt đặt hết vũ khí trên người lên dây cung, nhanh chóng bắn hết ra.
Sau khi bắn hết vũ khí, hắn trực tiếp cầm lấy một nhánh cây bên cạnh, dùng nhánh cây làm tên, phóng ra những luồng ánh sáng rực rỡ.
Ngay cả thời khắc này, cung thần cũng đang không ngừng bài xích hắn, khiến bàn tay hắn bị điện cháy thành than, nhưng Giang Thạch không hề có ý định buông tay.
Rầm rầm rầm rầm!
Từng đợt mũi tên khủng khiếp liên tiếp bắn về phía Mông Phóng, mỗi mũi tên đều mang khí thế kinh khủng, giống như sao băng, phát ra tiếng rú đinh tai nhức óc.
Cơ thể Mông Phóng di chuyển nhanh đến cực điểm, để lại vô số tàn ảnh, sắc mặt lạnh lẽo, tiến hành tránh né.
Bạn cần đăng nhập để bình luận