Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 300: Định Cư Và Quân Dịch! 3

...
Đợt tuyển quân thực sự tới rất nhanh.
Ngày hôm sau Chu Nguyên đi, cả khu Giang Thạch đã rối loạn, náo nhiệt.
Hắc Long quân hành động không khác gì thổ phỉ, bắt đầu sưu từng nhà, ngoại trừ tiểu hài, chỉ cần gặp người là bắt.
“Cái gì? Đùi gãy? Đùi gãy phải nộp 40 lượng bạc, không có bạc, lấy cùng tội xử lý!”
Một tên lính hét lớn.
“Tha cho ta! Ta không có nhiều bạc như vậy! Đáng thương ta trên có lão cũng có tiểu, ô ô ô ô ”
Bốp bốp bốp bốp!
Tiếng roi quất vang lên dồn dập, tiếng hét thảm thiết không ngớt.
“Nhi a, không nên thương tổn con của ta ”
Một lão ẩu run rẩy chạy ra.
Bốp!
Roi quật vào người lão ẩu, máu bắn tứ tung, ngã xuống, bất động.
“Nương!”
Tên nam tử kia đau đớn gào thét.
“Phá!”
Tiếng đập phá vang lên, khói lửa bốc cao cùng tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng. Một gia đình liền tan nát như vậy.
Hắc Long quân tiếp tục lục soát từng nhà khác ầm ĩ như thổ phỉ nhập thành.
Trong sân, Giang Thạch lẳng lặng nghe, thở dài.
Khi đám Hắc Long Quân tới, hắn lặng lẽ rời đi tránh đầu sóng ngọn gió.
Chế độ tuyển quân Đại Hoành vương triệu tiếp diễn đã bao năm, không thể thay đổi chỉ vì một người ngoại lai như hắn.
Điều duy nhất hắn có thể làm chỉ có một!
Là tự bảo toàn tự thân và tôn trọng tập tục!
“Không có ai ở đây, chắc đã chạy trốn rồi, phá nó đi!”
Một tên binh lính Hắc Long quân trong sân Giang Thạch ra lệnh.
Rầm rầm!
Tiếng tàn phá vang lên.
Một ngọn lửa bùng cháy thiêu rụi tiểu viện vừa mới thuê của Giang Thạch, khói đen bốc cao, đổ nát tan hoang.
Đám binh lính Hắc Long quân tiếp tục lục soát nhà khác.
Không ít nam tử bị lôi ra, dưới đòn roi bị đánh cho đến chảy máu đầm đìa, kêu thảm thiết rồi bị khiêng đi.
Cả đường đi đều hỗn loạn, rung chuyển cực lớn.
Cho đến khi mặt trời lặn, náo loạn mới dịu đi.
Giang Thạch lặng lẽ xuất hiện trong sân, nhìn tiểu viện đã cháy đen, cau mày.
“Thế gian vốn như thế, há có chỗ nào phồn hoa thực sự? Chỉ là vỏ bọc bên ngoài do kẻ cầm quyền tô vẽ mà thôi.”
Hắn thở dài.
Đáng tiếc, trước quân dịch, đám người này ngay cả vỏ bọc cũng không thèm dựng lên.
Giang Thạch bỏ đi, tìm nơi ẩn nấp ba ngày nữa là ngày chiêu thu đệ tử của Kim Linh môn.
Nhưng Giang Thạch nhận ra chuyện cũng không dễ dàng như vậy.
Hộ tịch mới làm nên không có đánh giấu đã nhập ngũ, không thể vào khách điếm, tửu lâu, trà quán.
Tất cả nơi đó bây giờ đều phải kiểm tra hộ tịch, chỉ người đã nhập ngũ mới được vào.
Thậm chí không ít tiểu thương nhỏ ngoài đường cũng bị ảnh hưởng.
Toàn bộ Bạch Long Thành hỗn loạn.
Giang Thạch cau mày, cảm nhận sự khắc nghiệt của quân dịch ở Đại Hoành vương triều.
Nhưng may mắn tu vi hắn đủ cao, có thể ra ngoài dã ngoại tùy tiện ứng phó mấy ngày
Hắn rời khỏi thành, đến ngoại thành núi sông triền miên, phong cảnh tú lệ.
Nửa canh giờ sau.
Giang Thạch ngồi xổm dưới đất, trước mắt có một đống lửa, phía trên nướng một đầu heo rừng vừa mới đánh tới, chất thịt vàng óng, lật qua lại, mùi thơm khó cưỡng.
Sà sà sà...
Đột nhiên xung quanh vang lên tiếng động nhỏ, có người đang lại gần.
Giang Thạch lạnh mặt nhìn quanh.
Một nhóm hơn mười người thần sắc lo lắng, cẩn trọng tiến lại gần Giang Thạch, vẻ mặt lo sợ.
“Đại... đại hiệp, bọn ta có thể mua một cái đùi heo được không? Bọn ta trả tiền!”
Một nam tử vội nói.
“Các ngươi là ai? Cũng trốn quân dịch à?”
Giang Thạch lạnh lùng hỏi.
Nhóm người kia buồn bã cúi đầu.
Người nam tử vừa nãy hỏi thần sắc ảm đạm đáp: “Đúng vậy! Nhưng bọn ta không phải không muốn nhập ngũ, chúng ta đã từng nhập ngũ. Theo quy định của Tam Thập Lục Liên Minh, mỗi người nhập ngũ đủ ba lần là có thể được miễn. Chúng ta đã đủ tiêu chuẩn rồi nhưng Hắc Long quân thu chỗ tốt của người khác, vẫn bắt chúng ta đi tiếp, dùng danh ngạch miễn quân dịch của chúng ta cho người khác. Lúc này chúng ta mới chạy ra.”
“Danh ngạch còn có thể cho người khác à?”
Giang Thạch hỏi.
“Đúng vậy.”
Người nam tử kia phức tạp nói: “Mỗi năm tuyển quân, Hắc Long quân đều trắng trợn bắt người, thu chỗ tốt. Tình hình rất phức tạp, không thể nói hết trong thời gian ngắn.”
“Được rồi. Đầu lợn rừng này ta ăn không hết, các ngươi ngồi xuống ăn chung đi.”
Giang Thạch mở miệng, hắn chuẩn bị thu thập thêm một chút thông tin.
“Đa tạ đại hiệp, Đa tạ đại hiệp!”
Đám người vội cảm tạ, ngồi xuống bắt đầu xẻ đầu lợn rừng ăn.
Trong lúc đó, Giang Thạch tiếp tục hỏi những tin tức hắn quan tâm.
Người nam tử kia cũng không do dự, nói hết những gì hắn biết cho Giang Thạch.
Mười mấy phút sau...
Bỗng!
Sưu!
Từng tiếng xé gió sắc bén truyền tới từ nơi không xa, nhắm thẳng vào lưng người nam tử kia, tốc độ nhanh như chớp.
Bộp!
Giang Thạch vươn tay, nắm chặt mũi tên trong tay.
Đám người đang cuồng ăn bỗng hoảng hốt, vội đứng dậy.
“Hắc Long quân tới rồi, chạy đi!!!”
“Chạy!”
Đám người vội tản ra chạy.
“Cẩu vật to gan, dám trốn quân dịch, không biết sống chết! Xử tử hết!”
Tiếng quát vang lên từ trong rừng.
Một người mặc giáp đen cao lớn nhảy ra từ trong rừng cách đó không xa, khí thế hung hãn, mắt đầy sát khí. Sau lưng hắn, hàng chục tên binh lính cầm cung bắn tới tấp về phía Giang Thạch.
Sắc mặt Giang Thạch bất động, mũi tên trong tay cấp tốc huy động, nhanh đến cực hạn, tàn ảnh liên miên, nháy mắt đã đem tất cả mũi tên chặn xuống.
Tên đầu lĩnh thay đổi sắc mặt, quát lớn, thân thể phình to mấy lần, biến thành cự nhân cao đến 3, 4 thước.
“Gan lắm! Bách bộ thần quyền, chết đi!”
Rầm!
Một quyền tung ra, khí thế kinh khủng ầm ầm đánh tới cơ thể Giang Thạch.
Nhưng một quyền kinh khủng này lại bị một ngón tay Giang Thạch chặn đứng, tiếng nổ lớn vang lên, Giang Thạch đứng yên không hề lay chuyển.
“Ta không muốn giết ngươi, đừng chọc ta, cút đi!”
Giang Thạch lạnh lùng nói, điểm ngón tay.
Thiên phú: Bôn Lôi!
Rầm!
Tên đầu lĩnh bay ngược ra xa, đập mạnh xuống đất, mắt mở to, kinh hãi không thôi.
“Ngươi! Được lắm! Đi thôi!”
Một khắc hắn cũng không dám ở lại, quay người liền đi.
Các binh lính sau lưng hắn cũng rút lui hết.
Sắc mặt Giang Thạch âm u lạnh lẽo, bỏ lại mũi tên thô to trong tay, liền tâm tình ăn cơm cũng không còn, thân thể nhoáng một cái, cấp tốc rời đi.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận