Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 260: Khổng Phục Thiên! 1

Bên trong tổ trạch Khổng thị.
Giang Thạch xông vào, sắc mặt càng lúc càng khó coi, càng đi sâu vào càng im ắng.
Hoàn toàn không thấy bóng người nào.
“Khổng thị thật đúng là cao tay, vô thanh vô tức tất cả đều đã chạy hết, toàn thành dường như không ai hay biết, thao đản.”
Giang Thạch mắng thầm.
Nhưng đột nhiên hắn mắt lóe lên, rõ ràng nghe thấy tiếng kêu đau đớn từ phía trước, tiếng kêu này hắn lại quá rõ ràng, là tiếng người kêu thảm trước khi chết, không chần chừ vội xông tới.
Gần như ngay lập tức hắn xuất hiện trước một đại điện rộng lớn.
Nhưng đại điện đóng kín mít, cửa sổ cũng đã đóng chặt lại.
Xung quanh có vẻ không có lối thoát khí nào.
Khi tiến đến trước đại điện, âm thanh đau đớn kia lại biến mất.
“Trong đó là ai? Ra đây!”
Giang Thạch đứng ngoài điện, gầm lên.
Cả điện yên tĩnh không tiếng đáp lại.
“Sao? không chịu ra à? không ra thì đừng trách ta phá nát cái đại điện này!”
Giang Thạch lạnh lùng nói.
“Giang Thạch, ngươi dám xông vào Khổng thị của ta, không lẽ không dám xông vào đây?”
Một giọng lạnh lùng khàn khàn vang ra từ trong điện, dội vào tai Giang Thạch.
“Khổng Phục Thiên!”
Giang Thạch mắt nhíu lại, nhận ra chủ nhân giọng nói.
Trước đây ở Đông Tuyệt Lĩnh hội minh, hắn từng gặp Khổng Phục Thiên, bị Khổng Phục Thiên gọi riêng ra để cảnh cáo, đến bây giờ hắn vẫn không quên giọng nói này.
“Đúng là lão phu, ngươi rất muốn giết lão phu đúng không? Muốn giết lão phu thì cứ vào đi.”
Giọng Khổng Phục Thiên rất lạnh, rất uy nghiêm.
Dường như cố tình đợi Giang Thạch vậy.
Giang Thạch lạnh cười, nói “Không ngờ được Khổng thị truyền thừa vạn năm nay cũng trở thành con rùa rút cổ, đám Khổng thị các ngươi đều đã chạy sạch, ngươi cũng không chạy?”
“Lão phu cần gì phải chạy? Một tiểu bối như ngươi, làm được gì lão phu?”
Từ trong điện tiếp tục vang ra giọng nói lạnh lùng của Khổng Phục Thiên.
“Thật sao?”
Giang Thạch mắt lạnh lẽo, nói: “Khổng Phục Thiên, nói ra phải đa tạ ngươi dạy ta đạo lý diệt có phải diệt tận gốc, ngươi yên tâm, sau khi đưa ngươi xuống âm phủ, ta sẽ tự mình đi truy sát đám người còn lại của Khổng thị, bảo đảm không một ai chạy thoát đâu!”
“Tiểu nhân đắc chí cũng dám ngông cuồng!”
Khổng Phục Thiên lạnh lùng đáp.
Rầm rầm!
Giang Thạch không buồn nói nữa, giậm chân xuống, mặt đất rung chuyển dữ dội, nứt toác ra từng vết rạn lớn, sau đó tung ngay một quyền về phía đại điện khổng lồ trước mắt.
Không cần biết ngươi có âm mưu quỷ quái gì, đánh nát mai rùa của ngươi trước đã!
Phía trong đại điện.
Khí tức u ám, ánh sáng quỷ dị.
Năm vị cung phụng vừa nãy đã chết thảm, bốc hơi thành năm bộ da khô khốc, chỉ còn một trưởng lão Khổng thị mặt tái xanh, vẫn cúi đầu trước Khổng Phục Thiên, gương mặt có chút không cam lòng.
“Gia chủ, bây giờ đi còn kịp, sao nhất định phải đối đầu gã đó?”
Trưởng lão đau xót nói.
“Ngươi đi đi, lão già ta sinh ra ở trong tổ trạch gia tộc, chết cũng phải chết ở trong tổ trạch gia tộc, lão phu còn sống một ngày, tổ trạch gia tộc tuyệt đối không thể bị người ngoài xâm nhập.”
Khổng Phục Thiên ngữ điệu lạnh băng, ngồi cao ngất trên chủ tọa.
Dưới sự tương trợ của khí huyết năm vị cung phụng, lúc này toàn thân Khổng Phục Thiên quang mang mịt mờ, khí thế đáng sợ, khí tức kì quái khó tả, như thể biến thành huyết ma thần, xung quanh mông lung, cả điện ngập trong huyết ảnh do thân thể hắn tỏa ra.
“Nhớ kĩ, ngươi tìm nơi ẩn nấp thật tốt, đừng lộ mặt, Thiên Nhật và Tuyết Nhi sắp xuất quan, chờ đến ngày bọn chúng thần công đại thành sẽ báo thù cho ta, đừng trách ta không cảnh báo!”
Giọng nói của Khổng Phục Thiên lạnh buốt, nói “Hơn nữa, kết quả trận chiến hôm nay còn chưa biết đâu, ta có thể sẽ không chết, ta sẽ dùng vật kia, ngươi đi đi.”
“Gia chủ!”
Tên trưởng lão Khổng thị đau khổ lên tiếng.
“Đi!”
Khổng Phục Thiên nói trầm thấp.
Tên trưởng lão này á khẩu, cuối cùng không nói gì nữa, quay người vào một gian phòng bí mật, thân ảnh dần nhạt đi, biến mất không còn tăm hơi.
Ngay lúc đó, lực lượng kinh khủng từ quyền phong của Giang Thạch truyền đến, đại điện rung chuyển dữ dội như động đất.
Đại môn và cửa sổ đóng chặt ban đầu giờ bị xung kích đến nổ tung.
Tuy nhiên bên trong điện có đại trận chống đỡ nên dù rung mạnh vẫn giữ được nguyên vẹn, huyết quan từ trong điện phun ra, chống đỡ lực lượng một quyền này của Giang Thạch.
Nhưng qua đại môn và cửa sổ vỡ vụn, Giang Thạch thấy rõ tình cảnh bên trong đại điện.
Chỉ thấy trong đại điện không gian mờ ảo, khí thế quỷ dị, ù ù đinh tai, giống như địa ngục.
Một bóng người khôi ngô mờ ảo, ngồi cao trên chủ vị nhìn xuống Giang Thạch, mắt đầy sát khí, toát ra khí thế quỷ dị, như ác quỷ dưới địa ngục.
Trong tay hắn cầm một hạt huyết châu bí ẩn khó lường, lóe ánh sáng ma quái, lúc này bàn tay hắn khẽ xoa nắn huyết châu.
“Giang Thạch, ta thật không ngờ, ngươi lại tiến bộ nhanh đến như vậy, đáng lẽ ngày ấy ở Đông Tuyệt Lĩnh, dù có phong hiểm đến tính mạng ta cũng phải diệt trừ ngươi, nhưng ngươi muốn tiêu diệt Khổng thị thì ngươi tính toán sai rồi.”
Giọng điệu lạnh lùng, khí thế lạnh lẽo nhưng quái dị, một tay và một chân bị Ngũ Hành minh chủ Cơ Hoàn xé rách của hắn đã được nối lại.
Hắt bỏ hạt huyết châu thần bí vào miệng.
Rầm!
Khi nuốt huyết châu, Khổng Phục Thiên lộ vẻ đau đớn, khuôn mặt méo xẹo, gân cốt nổi rõ, thét lên như đang chịu tra tấn khủng khiếp gì đó, run rẩy dữ dội, mạch máu nổi lên, co giật liên hồi.
Sau đó thân thể bắt đầu phình to nhanh chóng, trên cơ sở ban đầu càng lúc càng lớn, huyết quan rực rỡ như đang bốc cháy.
Giang Thạch cau mày, cảm nhận được bất thường, lại đánh tới một quyền về đại điện trước mặt, uy lực cuồng bạo như núi lửa phun trào.
Tuy nhiên huyết quan trong đại điện cứng như mai rùa, chống đỡ vững vàng.
Với lực lượng kinh khủng của hắn thế mà trong thời gian ngắn cũng khó có thể phá vỡ.
Đột nhiên, Giang Thạch đứng khựng lại, không suy nghĩ nhiều, chân dậm mạnh, thân ảnh thoáng cái biến mất, bắn thẳng ra phía sau với tốc độ cực nhanh.
Gần như ngay khoảnh khắc Giang Thạch bay ra sau.
Rầm!
Một tiếng nổ kinh khủng vang lên, không khí vỡ vụn, đại điện sụp đổ, Khổng Phục Thiên mới hấp thụ xong huyết châu kì lạ mang theo huyết quang ngút trời trực tiếp xông tới chỗ Giang Thạch với tốc độ cực nhanh, riêng huyết quang bao quanh đã dày cả thước.
Khí thế của hắn cực kỳ đáng sợ, im lặng, ra ngay một quyền hướng Giang Thạch, đánh thẳng ra luồng huyết quang kéo dài hàng chục thước, rộng 4, 5 thước, như thác máu khổng lồ ào ạt đổ xuống Giang Thạch.
Sắc mặt Giang Thạch nghiêm nghị, lập tức cảm nhận áp lực chưa từng thấy, lông tóc trên người dựng hết cả lên, không suy nghĩ nhiều, 21 giọt huyết khí Long Tượng bùng nổ, lực lượng và kình lực ngắn ngủi hợp nhất.
Hỗn Nguyên Kim Quang Chưởng!
Khí huyết phun trào, hai cánh tay phình to gấp hai ba lần, to bằng chậu nước, giữa không trung tung ra loạt quyền ảnh liên hoàn đánh thẳng vào huyết quang kia.
Một tia kim quang rực rỡ, quyền ảnh hội tụ tương đương với uy lực một kích dồn nén chiếm diện tích hơn 1 thước vuông, kình phong hầu như thực thể hóa, mang theo lực lượng vô tận ào thẳng vào huyết quang đang xông tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận