Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 497: Thiên Ma Chân Huyết! Một Cái Tát Bay! 2

"Bạch Mi đại nhân, đây chính là toàn bộ sự tình, lão phu tuyệt đối không có nói dối, tên kia chính là Giang Thạch trong lời đồn, cũng chính phản đồ trước kia của Kim Linh Môn, kết quả hắn chỉ dùng một chiêu liền bắt được Dương Thiên Đạo, lúc ấy là lão phu tận mắt nhìn thấy!"
"Một chiêu?"
Lão giả lông mi trắng, cũng gọi là Bạch Mi, khẽ nhíu mày. Một năm trước, Giang Thạch vẫn chỉ là tiểu bối Thánh Linh cảnh, còn bị Dương Thiên Đạo truy sát, vậy mà chỉ trong một năm, hắn đã đột phá đến Huyết Đan cảnh?
"Cái này, lão phu cũng không biết."
Vương Hậu Đức thấp thỏm nói.
"Thôi, Vương tông chủ, chuyện này vất vả ngươi rồi, hai ngày nay ngươi cứ ở lại tiểu trúc của ta nghỉ ngơi đi, có người của Thiên Ma giáo bảo vệ ngươi, ngươi sẽ không xảy ra chuyện đâu."
Bạch Mi phất phất tay, để Vương Hậu Đức đi xuống.
"Cái này"
Sắc mặt Vương Hậu Đức biến ảo, nhưng chú ý tới thần thái trên mặt Bạch Mi, vẫn là bất đắc dĩ chắp tay nói, "Vâng, Bạch Mi đại nhân!"
Theo Liên Minh Ma Đạo quét sạch Nam Vực, Thiên Ma Giáo bây giờ cũng trở nên có chút cường thế, ý đồ muốn sáp nhập các ma môn lớn nhỏ, triệt để vặn thành một cỗ. Lần này Bạch Mi tự mình xuất hiện ở Nam Vực, phỏng chừng cũng không chỉ đơn giản là vì đối phó Giang Thạch.
"Truyền lệnh, xuất động Ngũ Hành Kỳ, phong tỏa Bạch Long Thành, ta muốn tìm được Giang Thạch kia!"
Bạch Mi nói ra.
"Vâng, thưa ngài!"
Mấy bóng người bên cạnh đáp một tiếng, nhoáng một cái đã qua, biến mất không thấy.
Trong phòng, Giang Thạch đang tu luyện. Tốc độ tu luyện của hắn cực kỳ kinh người. Trong vòng chưa đầy nửa ngày, hắn đã hoàn toàn nhập môn hai đại công pháp, sau đó bắt đầu sử dụng dược thủy cường đại để đẩy nhanh tốc độ tu luyện của mình.
Với thiên phú Bách Bội Long Tượng và Ngộ Đạo, tốc độ tu luyện của hắn đối với hai môn công pháp này chỉ có thể nói nhanh chóng như gió.
Chỉ trong nháy mắt, đã là năm ngày trôi qua.
Ở bên ngoài vẫn một mảnh xôn xao, Giang Thạch đã tu luyện hai môn kỳ công đến cảnh giới viên mãn.
Sau khi đạt tới cảnh giới viên mãn, hắn bắt đầu vận dụng thiên phú Ngộ Đạo để dung hợp hai môn công pháp.
Ngay khi dung hợp, trên người hắn lại toát ra khói trắng cuồn cuộn. Cả người hắn như đang ngồi trong lò lửa, các loại áo nghĩa trong đầu không ngừng trùng kích, mang đến cho hắn những cảm ngộ chưa từng có.
Tuy nhiên.
Ngay khi hắn dung hợp đến cửa khẩu quan trọng, đột nhiên bên ngoài phòng truyền đến tiếng động nhỏ. Tiếp theo là tiếng hừ thảm yếu ớt, giống như có người bị giết chết trong nháy mắt. Loại tiếng hừ thảm này liên tiếp vang lên, tần suất dồn dập đến mức kinh người.
Đám người Thần Long và Bàng Ban hộ pháp bốn phương tám hướng đều biến sắc, nhanh chóng vọt ra.
"Người nào?"
"Đứng lại!"
"Mau dừng lại!"
Bang bang bang!
‘’A a a a!’’
Từng đợt tiếng va chạm trầm đục vang lên, tiếng thân thể người người bay ngược.
Ngoại giới giống như đang phát sinh một chuyện vượt quá dự đoán của Giang Thạch. Hắn không nhúc nhích, đại não nhanh chóng chuyển động như một siêu máy tính đang hoạt động hết công suất. Trong đầu hắn vẫn còn vô số đạo tin tức đang va chạm và dung hợp với nhau.
Răng rắc!
Cửa phòng đột nhiên nổ tung, từng mảnh vụn gỗ bay múa lung tung như sao băng bắn vào trong phòng.
Một thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi xuất hiện ở cửa ra vào, ánh mắt đen kịt, sắc mặt yêu dị, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị. Đôi mắt đen nhánh của hắn lập tức rơi vào trên người Giang Thạch.
"Tìm được ngươi rồi!"
Miệng hắn nhếch lên đến tận mang tai, lộ ra hàm răng trắng đen, giống như một con yêu thú chưa từng thấy trước đây.
Hai mắt Giang Thạch mở to, nhìn thanh niên, nhíu mày. Đây chính là thanh niên từ trong miệng tổ sư Kim Linh Môn phun ra, hắn vẫn là tìm tới đây sao?
"Xuống địa ngục đi!"
Thanh niên quỷ dị sau khi xác nhận thân phận Giang Thạch, nhe răng cười, toàn thân xông tới. Hắc quang rực rỡ, khí tức khủng bố, hóa thành một cái miệng rộng màu đen khổng lồ, bên trong đầy răng nanh sắc lạnh, cắn thẳng vào người Giang Thạch.
Khí tức khủng bố cuồn cuộn ập tới, khiến cả căn phòng trong nháy mắt bị chấn nát, phát ra tiếng sụp đổ.
Giang Thạch cuối cùng cũng động. Hắn giống như một con Cự Ma cổ đại vừa mới thức tỉnh, đột nhiên biến lớn, hóa thành cự nhân cao bảy tám thước, hét lên một tiếng, một chưởng hung hăng vỗ vào cái miệng màu đen khổng lồ trước mặt.
Oanh!
Âm thanh nổ tung vang lên, đinh tai nhức óc. Một tầng sóng xung kích cực kỳ đáng sợ trong nháy mắt từ nơi này thổi quét ra, sau đó hình thành một cột sáng quỷ dị, trực tiếp phóng lên cao, kinh động cả Bạch Long Thành.
Cái miệng màu đen to lớn kia cũng không bị Giang Thạch hoàn toàn phá hủy, mà trong nháy mắt hóa thành sương đen, tiếp theo dùng sức quấn lấy, giống như một đầu rắn độc, trực tiếp quấn chặt lấy thân thể Giang Thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận