Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 278: Huyền Cấp Võ Học! Chuẩn Bị Thay Máu. 3

Trần Huyền Thiên đáp.
"So với Đại Tế Tư của Bắc Chu thế nào?"
Giang Thạch hỏi.
"Chắn chắn kém xa Đại Tế Tư, bằng không đâu bị Bắc Chu sai khiến."
Trần Huyền Thiên đáp lại.
"Vậy thì được, chỉ cần bọn hắn chưa đạt tới trình độ như Đại Tế Tư Bắc Chu thì hoàn toàn không làm khó được ta."
Giang Thạch nhẹ nhàng đáp, rất tự tin.
Bây giờ, thực lực của hắn đã có thể dễ dàng chém giết Thánh Linh phản tổ nhị trọng thiên.
Nếu cộng thêm cả túi lôi trong người, thậm chí ngay cả Thánh Linh phản tổ tam trọng mKQGXỬ suJwwzZṐ vSLKIḢ khó có thể địch lại hắn.
Nếu Khổng Thiên Nhật, Khổng Tuyết ngoan ngoãn ẩn núp thì thôi.
Chỉ cần bọn hắn dám ló mặt, hắn chắc chắn sẽ xuất thủ tiêu diệt ngay lập tức.
Bởi tư chất của hai người này rất cao, để bọn hắn một mực sống tiếp chính là mối họa về sau.
"Còn ba vị thượng sứ, tốt nhất nên ở lại đây bảo vệ giáo chủ."
Giang Thạch nói, lại nhìn Đổng Bưu và hai người còn lại.
"Giáo chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ giáo chủ."
Đổng Bưu và hai người lập tức hành lễ.
"Ừm."
Giang Thạch gật đầu nhẹ, nhanh chóng rời khỏi.
...
Không ngoài dự đoán...
Toàn bộ Đại Huyền thật sự rất hỗn loạn.
Nơi nào cũng có binh hoang mã loạn, ven đường, nơi nào cũng thấy xương trắng nằm ngổn ngang, khắp nơi đều có thể thấy thôn xóm đìu hiu, tất cả không ngoại lệ, gần như đều bị tàn sát.
Từng cái thôn xóm, làng trấn lẻ loi không một bóng người.
Gió thu thổi qua mang theo chút không khí tan hoang hiu quạnh.
Giang Thạch lao nhanh, chỉ cảm thấy cả thế giới dường như đang trở nên tiêu điều.
Vốn tưởng rằng thiên hạ hỗn loạn lại có thể loạn đến mức nào, triều đại nào chẳng từng trải qua những thời kỳ hỗn loạn như thế? Cuối cùng cũng không phải đều chịu đựng qua sao?
Nhưng giờ nhìn tận mắt hắn mới thấy kinh hoàng, trong lòng lạnh lẽo.
Ngay cả khi hắn tâm trí kiên định, sát nhân vô số cũng cảm thấy trong lòng lạnh toát.
【Tuế đại cơ, nhân tương thực】 (đến đường cùng, người ăn người) không còn chỉ là vài câu trong sử sách!
Mà là những cảnh tượng đang hiện ra trước mắt.
【Thập xá cửu không】 (mười trấn có chín trấn là tử trấn) cũng không còn là một thành ngữ, mà là hình ảnh của vô vàn những thôn xóm tan hoang mà hắn đi qua.
Dọc đường, trong vòng hàng trăm dặm, gần như chẳng thấy bóng người.
Hầu hết mọi người đều đã chạy trốn, chết hết, thôn xóm hoang vu, vô cùng thê thảm.
"Đây là những năm thái bình mạt kiếp, nếu không tận mắt chứng kiến sẽ không bao giờ tin được, lịch sử thật sự tàn nhẫn và đen tối hơn ta tưởng tượng rất nhiều."
Giang Thạch thầm nghĩ.
Lúc này các đại thế gia chắc chắn cũng vô cùng hỗn loạn.
Đây chỉ là sự hỗn loạn trong thế tục!
Giữa các thế gia hẳn còn tàn bạo hơn nhiều.
Chuyện tận diệt cả tộc là không hiếm!
"Tình hình đến mức này, nếu ta còn cướp bóc các thế gia không quen không biết, trong lòng cũng không yên, không biết có gặp được gia tộc nào của Bắc Chu không, cướp bóc bọn chúng thì không có gánh nặng tâm lý."
Giang Thạch nói.
Sau đó hắn đạp một cái, thân ảnh lại nhanh như chớp, vượt qua tốc độ âm thanh, tiếng động chưa kịp vang lên thân ảnh đã biến mất.
Nửa ngày sau.
Giang Thạch dừng lại, cuối cùng cũng tìm thấy một thị trấn khá nguyên vẹn.
Nhưng khi đáp xuống thị trấn, hắn liền cau mày.
Một cỗ khí tức hào hùng túc sát ập tới từ xa, chỉ thấy một đội binh lính kì dị, cưỡi trên từng con tuấn mã, giơ vũ khí lên cao hò hét ầm ĩ, ầm ầm tiến về phía thị trấn phía trước.
Thị trấn lập tức náo loạn, tiếng kêu thảm thiết vang lên, lửa cháy ngùn ngụt, như thể bước vào tận thế.
Trong thị trấn rõ ràng cũng có binh lính phòng thủ.
Rất nhanh, một lượng lớn binh lính ùa ra khỏi thị trấn, mặt giận dữ, gầm thét xông tới những binh lính Bắc Chu ăn mặc kỳ trang dị phục này.
Ngoài những binh lính, còn rất nhiều nhân sĩ giang hồ, tóc tai bay múa, gân xanh nổi lên, mắt trợn trắng, dữ tợn gầm lên, vung vẩy vũ khí xông vào quân đội Bắc Chu.
Chỉ có điều quân đội Bắc Chu rõ ràng có cao thủ trấn giữ.
Một cao thủ Hoán Huyết cảnh xông ra, phát ra tiếng cười lạnh, đối mặt một cái liền giống như huyết tẩy, đánh một đám nhân sĩ giang hồ thổ huyết bay ngược, bỏ mạng chết thảm.
Nhưng dù thế, những nhân sĩ giang hồ còn lại vẫn xông lên như không sợ chết.
"Bọn nghiệt súc này phải chết!"
Mắt Giang Thạch lạnh lùng, thân thể như một con trăn khổng lồ màu trắng xẹt qua, nhanh đến cực hạn, giơ tay vỗ mạnh xuống, rầm một tiếng một cái búa lớn vỗ ngay ngực gã cao thủ Bắc Chu, xuyên thẳng qua cơ thể, bay ra sau hàng chục thước rồi ngã sấp xuống, chết không kịp cất lên tiếng kêu thảm thiết.
"Ai?"
"Có cao thủ, rút lui, nhanh lên, báo cho đại tướng quân!"
"Đi nhanh lên!"
Những binh lính Bắc Chu còn lại thay đổi sắc mặt, vô cùng quyết đoán, lập tức xoay ngựa chạy nhanh về phía bên ngoài thị trấn.
"Giết hết bọn man di này, không để sót một tên!"
"Xông lên!"
"Đại hiệp mau giúp diệt bọn man di này!"
Rất nhiều nhân sĩ giang hồ thân thể đầm đìa máu tươi, gào thét không quan tâm thương thế lao phía trước.
Giang Thạch cau mày, thân thể như súc địa thành thốn, bước tới, mỗi bước để lại một tàn ảnh, tay quất mạnh, lực đạo vô cùng kinh khủng vỗ lên người từng tên binh lính Bắc Chu khiến cơ thể bọn hắn nổ tung, tử tướng thê thảm.
Với thực lực bây giờ của Giang Thạch, đối phó đám binh lính này thực sự quá đơn giản.
Như thể bọn họ đâu phải người.
Mà là... kiến hôi.
Mặc cho bọn hắn được trang bị cung nỏ áo giáp cũng hoàn toàn vô dụng, bị đánh tan xương nát thịt ngay tại chổ, chớp mắt toàn bộ đều đã thiệt mạng.
"Đa tạ đại hiệp ân cứu mạng!"
"Xin hỏi tôn tính đại danh đại hiệp?"
"Cầu đại giải cứu lê dân ở trong thủ hỏa!"
Rất nhiều nhân sĩ giang hồ ánh mắt phấn khởi, máu nóng sục sôi, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Giang Thạch, chắp tay hô to.
"Đủ!"
Giang Thạch ngữ điệu lạnh lùng: "Bản tọa ra tay một lần đã là nhân nghĩa, các ngươi nên biết đủ, việc sau này các ngươi giải quyết."
Nói xong hắn định quay người bỏ đi.
"Nhưng... có phải đại đương gia?"
Đột nhiên trong đám đông vang lên một giọng nói kinh hỉ dị thường.
Sắc mặt Giang Thạch hơi động, quay lại quét mắt, ánh mắt chợt lộ vẻ kỳ dị, nhận ra một người quen trong đám người.
"Công Tôn Nghĩa, ngươi vẫn chưa chết?"
"Quả thật là đại đương gia, ô ô ô ô, đại đương gia!"
Công Tôn Nghĩa ôm mặt khóc lóc, trực tiếp xông ra từ đám đông ôm chầm lấy đùi Giang Thạch, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa.
Trong đám người cũng có vài người khác nhanh chóng xông ra, quỳ sụp xuống đất khóc lớn theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận