Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 125: liên giết lão quái Hoán Huyết Cảnh! 1

Một màn xảy ra bất thình lình làm cho Cửu Sơn chân nhân biến sắc, trong nháy mắt cảm giác được một cỗ nguy cơ sinh tử nồng đậm, tiếp theo hắn cũng cảm giác được toàn bộ thân thể đột nhiên đau đớn, lục phủ ngũ tạng giống như là dời vị trí trong nháy mắt, thân thể phát ra một tiếng ầm trầm đục, miệng hộc máu, phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Thật giống như bị hai tòa đồng sơn vô cùng khủng bố nghiền qua thân thể của hắn vậy, không chỉ có nghiền xương cốt cánh tay hắn muốn nứt, liền xương sườn đều phát ra thanh âm rắc rắc sôi nổi, bắt đầu sụp đổ.
Mắt Cửu Sơn chân nhân đỏ lên, vội vàng đem hết toàn lực bắt đầu giãy dụa, gân xanh trên hai cánh tay nổi lên, cơ bắp nhúc nhích, toàn bộ cơ thể cũng bắt đầu hiện ra từng tầng lân giáp tinh tế, lân giáp tiết ra chất nhầy tanh hôi, khiến cho toàn bộ thân thể của hắn trong nháy mắt đã trở nên trơn trượt, giống như hóa thành cá chạch.
Giang Thạch trừng mắt, trong nháy mắt cảm thấy Cửu Sơn chân nhân này
Dưới sự siết chặt điên cuồng của hai tay hắn, lại bị đối phương tháo xuống không ít lực lượng.
Không chỉ vậy!
Hai cánh tay của đối phương cũng đang giãy dụa rất nhanh, mang theo vô số chất nhầy, lại có thể rút cánh tay ra từ dưới vòng xiết của hắn, sau đó không để ý thân thể của mình vẫn đang bị ghìm chặt gắt gao, đánh ra một chiêu xuyên qua sau gáy, hung hăng đánh tới huyệt Thái Dương hai bên của Giang Thạch.
Giang Thạch giận tím mặt, sát khí bùng nổ.
Dưới tình huống mình đã vận dụng toàn lực, lại vẫn bị đối phương mạnh mẽ rút hai tay ra.
Đây quả thực là không thể tưởng tượng được.
Quái vật của những thế gia này đều không thể lấy lẽ thường để cân nhắc.
Trong khoảnh khắc hai bàn tay của Cửu Sơn chân nhân hung hăng đánh tới, hai tay Giang Thạch buông lỏng ra, đột nhiên nhanh chóng chộp ra, lập tức nắm chặt hai bàn tay của Cửu Sơn chân nhân.
Phốc xuy! Phốc xuy!
Ngón tay của hắn giống như biến thành ma trảo cực kỳ sắc bén, hung hăng đâm vào trong hai cổ tay của Cửu Sơn chân nhân, trực tiếp đâm thủng lân giáp tinh tế trên cổ tay hắn, xuyên vào trong xương cổ tay của đối phương.
Giờ khắc này, dù là dịch nhầy trên người Cửu Sơn chân nhân có nhiều hơn nữa, cũng không cách nào có thể phản chế được Giang Thạch.
-A!
Cửu Sơn chân nhân cảm giác được đau đớn ở cổ tay truyền đến, phát ra tiếng kêu chói tai, ánh mắt đỏ lên, trực tiếp huy động đầu hung hăng đập vào trán Giang Thạch.
Giang Thạch nhe răng cười một tiếng, không trốn không tránh, trực tiếp vung vẩy đầu, hung hăng đụng tới ót của đối phương.
Bùm!
Sóng khí cuồn cuộn, âm thanh thật lớn.
Căn bản không giống như là hai cái đầu đụng vào nhau, ngược lại giống như là hai tòa đỉnh đồng đụng vào nhau, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc.
Đơn thuần chỉ là kình phong phát ra đều đã vô cùng đáng sợ, đem hỏa diễm bốn phía quét ra khắp nơi.
Cửu Sơn chân nhân thê thảm kêu to, toàn bộ khu vực ót bị đụng lõm xuống ngay tại chỗ, xương sọ vỡ vụn, tất cả lỗ mũi, khóe mắt, miệng đều đang phun máu tươi ra, hắn cảm giác được đại não giống như là bị thiên thạch đập một cái vậy.
Cùng lúc đó, Giang Thạch cũng trực tiếp cảm thấy một chút mê muội trong đầu, toàn bộ da đầu nhanh chóng đỏ, sưng lên, giống như là một đầu đụng vào núi sắt.
Nhưng vừa nhìn thấy Cửu Sơn chân nhân thê thảm như thế, Giang Thạch nhe răng cười một tiếng, tiếp tục huy động đầu, hung hăng đập vào đầu đối phương.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Từng đạo thanh âm vô cùng đáng sợ không ngừng truyền ra, chấn động tứ phương.
Mỗi một lần điên cuồng dập xuống đều có thể mang theo sóng khí kinh khủng, không khí phát ra tiếng gào thét chói tai, hơn nữa liệt hỏa hừng hực ở bốn phía, toàn bộ tràng diện quả thực kinh khủng đến không thể hình dung.
Trong nháy mắt, Giang Thạch đập liên tục hơn mười cái, trán của hắn đều bị đập đến chảy máu.
Cửu Sơn chân nhân thì vô cùng thê thảm, toàn bộ đầu cơ hồ đều hóa thành máu thịt mơ hồ, trán hoàn toàn lõm xuống một cái bát, số lớn tương não, máu không thể khống chế mà liên tục chảy ra, muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm.
Dù vậy, hình như đối phương vẫn chưa chết, trong miệng đang phát ra tiếng kêu thê lương.
Giang Thạch rốt cục đình chỉ dập đầu, mà buông lỏng cổ tay Cửu Sơn chân nhân, đem hết toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên thần chưởng trực tiếp đánh tới ba khu vực trái tim, ngực, cổ họng của Cửu Sơn chân nhân.
Mỗi một chưởng đi xuống đều mang theo lực lượng khủng bố khó lường, tiếng oanh tạc vang lên.
Phải biết rằng lúc trước hắn đánh một chưởng ra đã có thể đem một cánh tay của Vương thị lão tổ đánh thành bọt máu.
Bây giờ liên tục đánh ra ba chưởng, uy lực khủng bố cỡ nào.
Thân thể Cửu Sơn chân nhân rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, thân thể nổ tung thành huyết vụ, xuất hiện từng cái lỗ hổng khủng bố, trực tiếp bay ngược ra, nện ở xa xa, triệt để xụi lơ đi xuống, chết oan chết uổng.
Hắn chết không thể nói là không nghẹn khuất.
Át chủ bài, thực lực một thân căn bản không có cơ hội thi triển.
Vừa lên đã bị Giang Thạch ôm chặt, ngay cả thoát thân cũng không thể thoát thân.
Cả thi thể gần như không còn hình người nữa.
Bất quá, Hoán Huyết Cảnh chung quy là Hoán Huyết Cảnh.
Dưới tình huống Giang Thạch chiếm thượng phong lớn như vậy, bản thân cũng bị chấn ra thương thế, xương sọ đau đớn, khí huyết dâng lên, cộng thêm trên người còn đang thi chuyển hai đại võ học siêu phẩm một cách bất chấp, cơ thể lại có dấu hiệu sụp đổ.
Hắn rống giận một tiếng, lần nữa thi triển Quy Nguyên bí pháp.
Từng mảnh bạch quang sáng chói nhất thời hộ tụ mà đến từ bốn phương tám hướng, nhanh chóng vọt vào thân thể của hắn, giờ khắc này, hắn giống như là được trùm lên một tầng thánh quang, thương thế của bản thân đang không ngừng khép lại, khép lại lại nứt ra, nứt ra lại khép lại, vẫn luôn ở vào
Giang Thạch đột nhiên quay đầu lại, bỗng nhiên cảm ứng được động tĩnh mãnh liệt truyền đến một phương hướng khác, lúc này hắn nhanh chóng điên cuồng vọt tới hướng nơi đó.
Hẳn là còn có một cường địch ở phụ cận!
Phải diệt hết!
Không còn một ai!
Hô!
Bàn chân Giang Thạch bước ra, chấn động đến mặt đất lắc lư, cát bay đá chạy, thân thể trực tiếp xuyên thấu ra từ trong biển lửa hừng hực, ngọn lửa khủng bố cực nóng chỉ có thể thiêu hủy một ít tóc, lông mày của hắn, nhưng căn bản không thể thương tổn đến thân thể của hắn.
Hắn mang thánh quang, xông ra, cơ hồ thời khắc vừa mới lao ra liền nhìn thấy một một bóng người mặc hắc y ở phương hướng khác, thân cao bình thường, mang theo mặt nạ thanh đồng đang vọt tới từ nơi đó.
Khoảnh khắc hai người chạm mặt nhau, con ngươi bóng người đeo mặt nạ thanh đồng kia liền co lại, dường như không thể tin được, mở miệng quát: "Ngươi là Giang Thạch?"
"Nói đúng, ngươi cũng đi chết đi!"
Giang Thạch quát to một tiếng, thân thể mang theo một tầng cương phong vô cùng khủng bố, Oanh một tiếng, vọt tới rất nhanh.
Giờ phút này các đại trạng thái của hắn đều mở ra toàn bộ, lực lượng bản thân đã tập trung đến cực hạn.
Nếu như dùng số liệu trò chơi để biểu hiện trạng thái bây giờ của Giang Thạch, như vậy chính là khí huyết -200, khí huyết+180, khí huyết -200, khí huyết+180... Cứ lặp đi lặp lại tuần hoàn như thế.
Khí huyết-200 là chỉ năng lượng tiêu hao khi bản thân hắn đang vận chuyển quá tải mang đến tổn thương khủng bố cho thân thể.
Mà khí huyết+180 thì là chỉ Quy Nguyên bí thuật đang trị liệu cơ thể hắn.
Cứ như vậy, hai bên không ngừng dao động, không ngừng chuyển đổi qua lại, mặc dù vẫn có một chút tổn thương không trị liệu hết được, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chiến lực chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận