Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 150: Gặp Lại Dương Hồng Thiên! 2

Tật nói nhiều của sư muội sao vẫn chưa sửa được.
"Phụ thân, họ sắp đi đâu vậy?"
Triệu Phi Yến nhăn mặt, lại nhìn về phía đại lộ, thắc mắc hỏi.
"Ai mà biết được."
Triệu Hậu Tài lắc đầu nhẹ.
"Sao lại không biết? Dương Tổng Binh vừa được điều động tới đây, Tuyên Dương Thành Chủ và Thái úy Bình Châu chuẩn bị tại Túy Tiên Lâu để nghiên yến Tổng binh Dương, không chỉ họ, tất cả thế lực có mặt mũi trong thành cũng được mời, thậm chí một số nhân vật giang hồ nổi danh cũng được gửi thiệp mời, thật đáng ghen tị!"
Một gã đại hán bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
"Ồ? Nhiều người như vậy ai cũng được mời tới sao?"
Triệu Hậu Tài kinh ngạc.
"Các ngươi đừng nghĩ lung tung nữa, người giang hồ được mời tối thiểu cũng phải đạt cảnh giới Nhập Kình quan thứ mười, các ngươi có không?"
Gã đại hán nhìn Triệu Hậu Tài.
Triệu Hậu Tài ho nhẹ vài tiếng, không nói nữa.
Thực ra hắn ta cũng đạt cảnh giới Nhập Kình quan thứ mười!
Tuy nhiên, hắn vẫn không tham gia sự kiện náo nhiệt này.
Nếu bị Dương Hồng Thiên bắt đi làm binh sĩ thì rắc rối lắm.
Ở Hoang Châu, hắn đã quá hiểu tiếng tăm cùng tính cách của Dương Hồng Thiên, tình trạng hỗn loạn ở Hoang Châu cũng liên quan không nhỏ tới phong cách hành sự của Dương Hồng Thiên.
"Đi thôi, đừng nhìn nữa."
Triệu Hậu Tài nói, rồi quay người rời đi cùng đồ đệ và nữ nhi.
"Ồ, phía trước không phải là Triệu tiền bối sao?"
Vừa đi ngang một ngã tư, đột nhiên một giọng nói vui mừng vang lên không xa.
Triệu Hậu Tài đầu tiên là sững người, lộ vẻ hoài nghi, đột nhiên giật mình, suýt nữa nhảy dựng lên.
Giọng nói này sao nghe quen thế?
Hắn vội nhanh chóng quay đầu quan sát, đồ đệ và nữ nhi cũng quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy thì thôi, vừa thấy Triệu Hậu Tài đã trợn tròn mắt, sợ đến run lẩy bẩy, suýt chút nữa không nhịn được quay người chạy.
Giang Thạch!
Sao lại gặp phải tên sát tinh này!
Triệu Hậu Tài kêu khóc trong lòng.
Hắn đã chạy từ Hoang Châu tới Bình Châu, sao vẫn gặp quái vật này?
Đồ đệ và nữ nhi hắn cũng đều sợ đến sắc mặt tái thước, trố mắt ngây ra.
Chỉ thấy Giang Thạch vẻ mặt vui mừng, cưỡi trên con yêu mã khổng lồ, tiến lại gần.
"Triệu tiền bối, chúng ta thật có duyên, gặp lại nhanh thế, ta cứ tưởng lần trước ở Hắc Vân Trại, ngươi cũng bị tiêu diệt rồi."
Giang Thạch cười nói.
Cảm giác gặp lại người quen ở nơi xứ lạ này thật kỳ diệu!
"Đúng vậy, trùng hợp quá, thật trùng hợp!"
Triệu Hậu Tài đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, liên tục lau mồ hôi trán, miễn cưỡng cười nói: "Giang tiểu hiệp, ta chợt nhớ ra còn việc khác, hay là ta mời ngươi ăn cơm vào ngày khác?"
"Không cần đâu, ta tới đây chính là có chuyện muốn hỏi Triệu tiền bối."
Giang Thạch lắc đầu nhẹ, cười nói: "Sang chỗ khác nói chuyện?"
"Ừm... được thôi."
Triệu Hậu Tài kêu khổ trong lòng.
Đối với lời mời của Giang Thạch, hắn thật sự không dám từ chối.
Mười mấy phút sau.
Một quán rượu ven đường.
Giang Thạch trước tiên gọi ba mươi cân thịt bò và một thùng rượu mạnh cho con yêu mãcủa mình, sau đó gọi thêm vài cốc trà, mời Triệu Hậu Tài cùng hai người ngồi xuống.
" Triệu Tiền bối, các ngươi đến Bình Châu được một thời gian rồi phải không? Ta muốn hỏi xem, người này các ngươi có gặp qua chưa?"
Giang Thạch tùy tiện đưa một bức chân dung cho Triệu Hậu Tài.
Triệu Hậu Tài lộ vẻ nghi ngờ, nhẹ nhàng mở ra xem, sắc mặt hơi thay đổi.
"Kim Nhãn Độc Cô Bưu! Đây không phải là tên thần bộ ngân bài mới được bổ nhiệm gần đây của Lục Phiến Môn sao? Xuất thân bí ẩn, thực lực cao thâm, nghe nói tu vi đã đạt tới cảnh giới Võ Thánh, trấn giữ ở Tuyên Dương thành, từ khi nhậm chức đến nay đã bắt được không biết bao nhiêu thổ phỉ, trong toàn bộ vùng Bình Châu đều có một chỗ đứng!"
Triệu Hậu Tài nhanh chóng giải thích.
"Ồ? Bây giờ hắn gọi là Độc Cô Bưu à?"
Giang Thạch nheo mắt lại.
Theo tài liệu thì người này vốn tên là Hồ Bưu, xem ra bây giờ đã quy phục triều đình nên dùng tên mới.
"Bây giờ hắn ở đâu?"
"Ngươi tìm hắn có việc gì à?"
Triệu Hậu Tài thận trọng hỏi.
"Có chút việc thôi, xin tiền bối Triệu chỉ giáo."
Giang Thạch đáp lại nhàn nhạt.
"Giang huynh đệ khách khí rồi, thực ra nếu ngươi đến sớm hơn một chút, có lẽ không cần hỏi ta, vừa rồi ta còn thấy Độc Cô Bưu được Dương tổng binh mời cùng đi đến Túy Tiên Lâu."
Triệu Hậu Tài vội vàng nói.
" Dương Tổng binh? Dương tổng binh nào? Dương Hồng Thiên!"
Mắt Giang Thạch lóe lên, nói: "Hắn cũng ở đây à?"
"Đúng...đúng vậy."
Sắc mặt Triệu Hậu Tài thay đổi.
Hắn đã nghe nói trước đây Giang Thạch từng là người trong quân của Dương Hồng Thiên, sau đột nhiên phản bội, dẫn đến Dương Hồng Thiên thảm bại trong trận chiến giữa hai quân ở Hoành Châu.
Dương Hồng Thiên truy nã Giang Thạch ở khắp nơi trong địa vực Hoang Châu, bây giờ thực lực của Giang Thạch đã tăng lên, không có lý do gì mà không đi trả thù.
"Thật đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ a..."
Giang Thạch lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên.
Dương Hồng Thiên, hắn vẫn nhớ lúc trước người này chèn ép hắn như thế nào ở trong quân!
Bỗng nhiên, bên ngoài cửa vang lên tiếng hí vang của con yêu mã.
Ánh mắt Giang Thạch lạnh lẽo, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Có người muốn ăn trộm ngựa?
Muốn chết!
Hắn đứng thẳng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài.
Triệu Hậu Tài không dám chạy trốn, đành vội vàng đứng dậy theo sau Giang Thạch.
Chỉ thấy bên ngoài quán rượu xuất hiện bảy tám bóng người, đang vây quanh con yêu mã của hắn, hai người trong đó đang nhanh chóng cởi dây cương, còn vài người khác thì vây quanh bốn phía, không cho ai tiếp cận.
Người đứng đầu lại là một công tử trẻ tuổi hơn hai mươi, tóc dài, mặt phấn, quần áo hào nhoáng, tay cầm một cái quạt xếp, bên cạnh còn có một tên võ sư trên bốn mươi tuổi.
Thực lực của vị võ sư kia cũng không yếu, râu mép, hơi thở hùng hậu, chỉ cần nhìn là biết đã đạt đến cảnh giới Nhập Kình quan thứ mười.
"Các ngươi đang làm gì đó? Bình thường êm đẹp lại đi ăn cắp ngựa của ta?"
Giang Thạch cầm Lang Nha Bổng, bước ra.
"Ngựa của ngươi? tiểu tử, đây rõ ràng là ngựa của phủ thành chủ chúng ta, con ngựa này rõ ràng là con ngựa mà phụ thân ta mất trước đây, bây giờ sao lại chạy đến chỗ ngươi? tiểu tử, ta nghi ngờ ngươi đã ăn trộm ngựa của phủ chúng ta, bây giờ ngươi mau chóng đi với chúng ta một chuyến!"
Công tử phấn son kia quát lên.
"Ngựa của phủ các ngươi?"
Giang Thạch nhướn mày lên.
Thật là có ý tứ đấy.
Ngày nay cũng có kiểu lừa đảo này à?
Bên cạnh, Triệu Hậu Tài kinh hãi thầm nghĩ.
Phủ thành chủ à?
Một phủ thành chủ nhỏ nhoi cũng dám chọc giận tên sát tinh này?
Đừng nói đến phủ thành chủ các ngươi, chốc nữa Dương tổng binh gặp hắn có thể giữ bình tĩnh hay không còn là chuyện khác.
"Đúng vậy, ngươi biết ăn trộm ngựa sẽ phạm tội gì không?!"
Công tử quát lên.
"Ngươi nói nó là ngựa của phủ các ngươi? Vậy ngươi gọi nó một tiếng xem nó có trả lời không?"
Giang Thạch kì lạ hỏi.
"Đồ ngốc, nó đâu có biết nói chuyện, ta gọi nó sao nó có thể trả lời được?"
Công tử quát.
"Vậy thôi, ta không quan tâm. Ngươi tự xem xét đi."
Giang Thạch nhàn nhạt nhìn tên công tử bột này, nhìn con yêu mã một cái, nói: "Tự ngươi xem xét đi."
Xoẹt!
Con yêu mã trước tiên hí một tiếng, sau đó há mồm cắn vào đầu công tử, ngay lập tức cắn bay cả đầu của hắn, nuốt một cái xuống bụng.
Cổ không đầu nháy mắt phun ra vòi máu, ngã nhào xuống đất.
"Công tử!"
Một nhóm người kinh hoàng, vội la hét hoảng sợ.
"Tiểu tử, ngươi dám thả ngựa tấn công người!"
Vị võ sư Nhập Kình quan thứ mười kia mắt đỏ ngầu, quát một tiếng, không suy nghĩ, trực tiếp tung một chưởng về phía Giang Thạch.
Giang Thạch không nhìn, để mặc hắn đánh trúng mặt mình, kết quả là rầm một tiếng, hắn đứng yên tại chỗ, không hề lay động, ngược lại là tay vị võ sư kia đã gãy lìa, bay ra xa rồi rơi xuống đất.
Giang Thạch nở nụ cười nồng nặc trên mặt, nói: "Náo đủ chưa? Đến lượt ta rồi !"
Hắn cầm Lang Nha Bổng, bước tới.
"Thiếu hiệp, có chuyện từ từ nói, tha mạng cho ta, ta là người của phủ thành..."
Vị võ sư kia sợ hãi đến cực điểm, không còn suy nghĩ gì nữa, bắt đầu van xin tha mạng.
Rầm!
Một gậy đập xuống, tại chỗ lập tức xuất hiện một hố sâu hơn một thước.
Trong hố là những mảnh thịt và xương vụn, xác không còn nguyên vẹn.
Hoàn toàn không nhìn ra hình người.
Nhóm gia đinh khác kinh hoàng vô cùng, sợ đến mức lăn lộn bò chạy, miệng kêu khóc, không suy nghĩ gì cả chỉ biết chạy trốn khỏi nơi đây.
Nhưng Giang Thạch nhặt lên một nắm đá vụn trên đất, cười nhẹ, trực tiếp ném mạnh về phía những người kia.
Xèo!
Bọt bọt bọt bọt!
Máu bắn tứ tung.
Một cỗ lại một cỗ thi thể liên tiếp bay tứ tung ra, nện ở xa xa, chết đến không thể lại chết thêm.
-Thật là không có ý nghĩa.
Giang Thạch vỗ vỗ tay, nhìn thoáng qua Triệu Hậu Tài, thản nhiên nói: "Triệu tiền bối, bây giờ ta muốn đi Túy Tiên lâu, đa tạ tin tức của ngươi, sau này mọi người hữu duyên gặp lại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận