Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 39: Bồi thường!

Động tĩnh mãnh liệt khiến cho tất cả mọi người đang muốn động thủ trong tửu quán đều sắc mặt kinh hãi, lập tức nhìn về phía Giang Thạch.
-Tiểu tử này......
-Độc Tu La cùng Song Đao Khách đều bị hắn giết?
-Sao có thể thế được?
Không ít người lập tức quay đầu lại nhìn Song Đao Khách ngã ở trong góc, mí mắt không khỏi nhảy lên một trận, chỉ thấy hai mắt Song Đao Khách trợn tròn, cánh tay nát bấy, lồng ngực lõm xuống, không nhúc nhích, tử trạng giống như là bị cự thạch ngàn cân đập qua.
-Vương bát đản nào là người phụ trách nơi này? Cút ra đây cho ta!
Giang Thạch mở miệng tức giận mắng, Lang Nha Bổng trực tiếp đặt trên mặt đất, phát ra một tiếng rầm trầm đục.
Sau khi nhìn thấy lang nha bổng thô to nhuốm máu tươi, trong lòng mọi người ngưng tụ, lúc này mới tin tưởng, Song Đao Khách cùng Độc Tu La hẳn là thật sự chết ở trong tay hắn!
-Song Đao Khách, thực lực Nhập Kình quan thứ bảy, một tay Truy Phong đao pháp thành thạo đến cực điểm, ở trên giang hồ chính là hảo hán thanh danh vang dội, lại bị tiểu tử này xử lý nhanh như vậy?
Lục Tứ công tử bên kia cũng lộ ra kinh nghi, lập tức nhìn về phía Giang Thạch.
-Tứ công tử?
Một vị đại hán bên cạnh vội vàng nói nhỏ.
Thanh niên nam tử nhất thời hiểu ý, vội vàng đứng dậy đi ra, hướng về Giang Thạch đi đến, chắp tay nói: "Vị tiểu huynh đệ này, tại hạ Lục Thừa Thiên, ngựa của tiểu huynh đệ bị người độc chết?’’
Hắn lâm vào vòng vây, vô vọng thoát thân, giờ phút này lại đột nhiên toát ra một cường giả như Giang Thạch.
Không khác gì để cho hắn nhìn thấy hy vọng lần nữa.
-Ngươi?
Giang Thạch lập tức nhìn về phía thanh niên nam tử, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng là cùng một nhóm với bọn họ?"
-Không, không phải, ngàn vạn lần không nên hiểu lầm.
Thanh niên nam tử vội vàng khoát tay.
-Không phải đồng bọn thì cút sang một bên.
Giang Thạch giận dữ quát một tiếng, ánh mắt tiếp tục hướng về khách sạn mọi người nhìn lại, trầm giọng nói: "Không ai đứng ra phải không?’’
Hắn trực tiếp sải bước đi ra, đi đến hướng thi thể Song Đao Khách vừa mới bị đập chết gần đó, không chút khách khí, trực tiếp túm lấy thi thể của hắn bắt đầu lục soát.
Sắc mặt đông đảo nhân sĩ giang hồ đều trầm xuống, ánh mắt không ngừng đánh giá Giang Thạch.
Bỗng nhiên, một tên đại hán râu đen lộ ra thần sắc tự tiếu phi tiếu, thân hình tung lên, từ lầu hai rơi xuống, nhẹ nhàng rơi vào phía sau Giang Thạch, cười nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi muốn tiền phải không? ‘’
Hắn thò ra một bàn tay to, trực tiếp nắm lấy bả vai Giang Thạch, đột nhiên dùng sức, muốn chế trụ Giang Thạch.
Giang Thạch nhướng mày, trở tay nắm lấy cổ tay đại hán râu đen, lạnh giọng nói: "Ngươi là bằng hữu của hắn, dám độc chết ngựa của ta, ngươi có biết con ngựa kia chở ta bao nhiêu dặm đường, ngươi có biết nó làm bạn với ta bao nhiêu đêm không?’’
kẽo kẹt......
Cổ tay đại hán râu đen nhất thời bị Giang Thạch bóp đến rung động một trận, xương cốt muốn nứt, gân xanh nổi lên, đau đến sắc mặt hắn vặn vẹo, trong lòng kinh hãi, mồ hôi thật lớn trên trán không ngừng trượt xuống.
-Đây là quái vật gì vậy?
Chính mình là tu vi Nhập Kình quan thứ chín bị tiểu tử này bóp đến không thể động đậy?
Những nhân sĩ giang hồ khác cũng đều biến sắc, không dám tin.
Đại hán râu đen hoàn toàn không chịu nổi, rống đau một tiếng, vội vàng huy động bàn tay kia, đột nhiên đánh tới trán Giang Thạch.
-Còn dám động thủ?
Răng rắc!
Giang Thạch giận dữ, vỗ ra một chưởng, trực tiếp cùng đại hán râu đen đụng vào nhau, giữa hai người truyền đến một trận tiếng xé gió thảm thiết, khí lưu cuồng mãnh đem rất nhiều bàn ghế đều nhấc lên.
-Không!
Sau một khắc, đại hán râu đen kia đột nhiên kêu thảm thiết, khàn cả giọng, toàn bộ cổ tay đứt gãy tại chỗ, xương cánh tay thô to đều bị đánh cong trong nháy mắt, xương cốt trắng nõn trực tiếp đâm thủng máu thịt xông ra từ sau vai.
-Hảo hán tha mạng!
Hắn vội vàng liều lĩnh thê lương kêu to.
"Giết chết bằng hữu của ta, còn muốn giết chết ta, bây giờ để cho ta tha mạng, nào có đơn giản như vậy?"
Giang Thạch quát to một tiếng, một tay bắt lấy cổ chân của đối phương, đột nhiên nhấc cao lên, muốn trực tiếp đập chết đối phương.
Đông đảo nhân sĩ giang hồ đều biến sắc.
-Tiểu huynh đệ dừng tay, có chuyện gì từ từ nói!
Tên Âu Dương Thiên cầm đầu vội vàng quát, nhanh chóng nhảy xuống.
-Mau mau dừng lại!
Những nhân sĩ giang hồ khác cũng nhanh chóng mở miệng, từng người nhảy nhót mà đến, vây quanh Giang Thạch.
-Muốn cùng nhau động thủ?
Hàn quang trong mắt Giang Thạch chợt lóe, nhanh chóng buông hán tử trong tay xuống, vội vàng cầm lấy Lang Nha Bổng thô to, khí thế toàn thân ngưng tụ nhìn về phía mọi người.
Tựa hồ chỉ có cầm lang nha bổng trong tay, trong lòng hắn mới có một tia cảm giác an toàn.
-Hắn bị tiểu huynh đệ giết chết, chúng ta cùng hắn tuyệt không có quan hệ gì, chỉ là từng có duyên gặp gỡ vài lần mà thôi, tiểu huynh đệ muốn bồi thường, chúng ta ngược lại là có thể gom góp ra một ít bạc, hi vọng ngươi bỏ qua như vậy, như thế nào?"
Âu Dương Thiên mở miệng nói.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm lang nha bổng trong tay Giang Thạch, cùng với Đàm Dược bị Giang Thạch đánh trọng thương, trong lòng nghiêm nghị thật sâu.
Nếu như đến bây giờ hắn còn không biết thực lực của Giang Thạch, vậy hắn cũng không cần tiếp tục lăn lộn trên giang hồ.
Độc Tu La và Song Đao Khách đều là Nhập Kình quan thứ bảy đều bị giết thì thôi.
Ngay cả Đàm Dược ở quan thứ chín cũng bị một chưởng phế bỏ, thực lực này tuyệt đối sâu không lường được.
Hôm nay bọn họ tới đây là để đối phó với Lục Thừa Thiên, chứ không phải để tìm địch cho chính mình.
Nếu thực lực của Giang Thạch chỉ là tầm thường vô vi, vậy bọn họ không nói hai lời, trực tiếp liền giết chết, nhưng thực lực của Giang Thạch cường đại như thế, vậy bọn họ không thể không khuyên bảo.
-Vậy các ngươi có thể gom được bao nhiêu bạc?
Giang Thạch hừ lạnh nói.
-Một trăm lượng!
Âu Dương Thiên mở miệng.
-Một trăm lượng bạc mua một con chiến mã thượng hạng đã là dư dả.
"Mẹ nó, một trăm lượng đã muốn mua mạng của bằng hữu ta, nào có đơn giản như vậy?’’
Giang Thạch giận tím mặt, lại túm lấy đại hán râu đen muốn trực tiếp đập chết.
-Tiểu huynh đệ bớt giận, ba trăm lượng, ba trăm lượng được chưa?
Âu Dương Thiên liền biến sắc, vội vàng sửa miệng.
"Đây chính là huynh đệ tay chân của ta, tình cảm chân thành, thân bằng hảo hữu, trước tiên ta đập chết hắn!"
Giang Thạch nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục giơ đại hán râu đen lên.
-Bốn trăm lượng, không thể nhiều hơn nữa......
Âu Dương Thiên bất đắc dĩ mở miệng.
-Lấy tiền lại đây!
Giang Thạch lạnh lùng mở miệng, buông đại hán râu đen xuống.
Âu Dương Thiên vung tay lên, chuẩn bị cho mọi người gom tiền.
Kết quả một đám nhân sĩ giang hồ, ngươi nhìn ta, ta nhìn hắn, khóe miệng co quắp, im lặng một trận.
Bọn họ ra ngoài bắt cóc Lục Thừa Thiên, cũng không phải đi du lịch, ai mang theo nhiều bạc như vậy?
Nhiều nhất cũng chỉ mang hai ba lượng, làm tiền cơm mà thôi.
-Như thế nào? Đều không mang theo?
Âu Dương Thiên nheo mắt, sau đó vội vàng mở miệng: "Lấy từ quầy rượu, mau nhìn xem quầy có bao nhiêu?"
Nữ tử váy hồng ở khu vực quầy hàng lập tức cúi đầu bắt đầu tìm kiếm.
Ánh mắt Giang Thạch lạnh lùng nhìn lại, lúc này mới phát hiện mấy cỗ thi thể bị người giấu ở góc quầy, xem ra hơn phân nửa là chưởng quỹ cùng tiểu nhị chân chính của tửu lâu này.
Đối phương giết chết chưởng quỹ cùng tiểu nhị vốn có, ở đây giả mạo chưởng quỹ!
-Tìm được rồi, bất quá cũng không nhiều, chỉ có hơn một trăm lượng.
Nữ tử váy hồng bưng lên một cái tủ tiền, mở miệng nói.
-Lại gom góp, mau gom góp!
Âu Dương Thiên vội vàng nhìn về phía mọi người, mở miệng quát.
-Đông đảo nhân sĩ giang hồ bất đắc dĩ một trận, đành phải nhanh chóng lục lọi trên người.
Ngươi gom một lượng, Ta gom hai lượng, lại có người gom ba lượng......
Nhưng dù vậy, một đám người cộng lại cũng mới gom được chưa đến một trăm lượng.
Điều này làm cho Giang Thạch giận tím mặt.
"Tiểu huynh đệ bớt giận, ngàn vạn phải bình tĩnh, ngươi xem như vậy được không, chúng ta nợ trước, sau đó ngươi theo chúng ta đi cứ điểm Lục Lâm quân để lấy tiền!"
Âu Dương Thiên vội vàng ổn định Giang Thạch, trong lòng đã sớm đem tổ tông mười tám đời trước của Độc Tu La đều mắng một lần.
Cmn, ngươi không có việc gì đi đầu độc con ngựa khốn kiếp này làm gì?
"Đúng vậy a tiểu huynh đệ, chúng ta đều là người của Lục Lâm Quân, Lục Lâm Quân ngươi hẳn là nghe nói qua đi?"
Những người khác cũng nhao nhao mở miệng.
‘’Lục Lâm quân? Chỉ sợ ta đi tới cứ điểm của các ngươi sau một khắc sẽ bị các ngươi chặt thành thịt băm!"
"Tiểu huynh đệ, ta cho ngươi ba ngàn lượng, ba ngàn lượng bạc, cầu ngươi cứu ta một mạng!"
Lục Thừa Thiên vội vàng mở miệng lần nữa, ngữ khí dồn dập.
Đông đảo tất cả nhân sĩ giang hồ đều biến sắc, đồng loạt nhìn về phía Giang Thạch, không ít người đã toát ra sát khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận