Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 239: Lưỡng Bại Câu Thương! Mở Khóa Thiên Phú! 3

Hắn còn nhớ lần đầu gặp Mông Phóng, bản thân chỉ là một tên đầu mục thổ phỉ vô danh tiểu tốt, chỉ có thể nhìn từ xa, không đủ tư cách tiếp cận.
Lần thứ hai gặp Mông Phóng, bản thân đã có thể ở dưới tình huống Mông Phóng bị thương nặng mà đánh ngang ngửa với hắn.
Nhưng giờ đây lần thứ ba gặp Mông Phóng, lại là ở trạng tháo đỉnh cao của Mông Phóng, cùng Mông Phóng đánh đến lưỡng bại câu thương.
Đây chính là tốc độ trưởng thành của bản thân!
Hắn đang nhanh chóng bắt kịp Mông Phóng!
Có thể lần gặp tiếp theo, hắn sẽ hoàn toàn áp đảo Mông Phóng trên phương diện nhục thân.
"Tuy nhiên, vũ khí của hắn cực kỳ uy lực, bất khả xâm phạm, thậm chí cả Lang Nha Bổng của ta cũng bị đập gãy, có vẻ ta cũng cần phải tìm một món binh khí phù hợp hơn."
Giang Thạch nhíu mày.
Không có một món binh khí thuận tay, sức chiến đấu của hắn chắn chắn sụt giảm nghiêm trọng.
Quay lại Giáo Phái, nhất định phải giải quết vấn đề binh khí.
Lần chọn binh khí này, hắn không muốn lựa chọn Lang Nha Bổng nữa.
Giang Thạch đến một khu vực trống trải, dừng lại, nhảy xuống ngựa, ngồi trên một hòn đá lớn, một lần nữa toàn lực vận dụng thiên phú Quy Nguyên.
Chớp mắt, vài giờ trôi qua.
Cảm giác đau đớn trong nội phủ dần dần biến mất...
Đúng lúc này.
Xa xa vang lên tiếng xé gió, lá cây xào xạc, dường như có người đang tiến lại gần hướng này.
Giang Thạch mở mắt ra, đứng phắt dậy, nhìn về phía xa xa.
Trong rừng,
Giáo chủ Hắc Liên Thánh Giáo Trần Huyền Thiên, tốc độ nhanh chóng, mắt liếc xung quanh, rất nhanh đã phát hiện Giang Thạch, lập tức tăng tốc.
"Giáo chủ!"
"Giang Thạch, ngươi không sao chứ?"
Trần Huyền Thiên dừng bước, không giấu được sự chấn động trong lòng, hỏi han.
"Chỉ bị thương nhẹ, có lẽ hai ba ngày nữa có thể khỏi hoàn toàn."
Giang Thạch đáp.
"Không thể tin được, thật không thể tin được."
Trần Huyền Thiên nhìn Giang Thạch, vẫn còn có chút không thể tin được.
Rõ ràng hắn cũng có suy nghĩ giống đám người quan chiến.
Giang Thạch... thực sự là Trời Sinh Kim Cương sao?
Có lẽ từ trước tới nay bọn họ đều sai!
"Phía bên kia thế nào rồi?"
Giang Thạch hỏi.
"Tình hình không tốt, năm liên minh đều tổn thất nặng nề, tinh nhuệ các thế gia bị tiêu hao hơn một nửa, sau trận chiến này Đại Huyền đã chắn chắn xu thế suy tàn, đúng rồi, vừa nhận được tin, Bắc Chu đã thừa cơ nam hạ, một đường đánh xuống tám trăm dặm cương thổ, Ngụy thị trấn thủ Bắc Sơn bị tiêu diệt, chỉ có lão gia chủ Ngụy Hợp thoát được, bây giờ trận chiến ở Tuyệt Long Lĩnh đã kết thúc, các thế gia rút lui hết, chờ lệnh của minh chủ, năm vị minh chủ hiện đều đang tiến về phía bắc."
Trần Huyền Thiên nói.
"Cái gì? Bắc Chu nam hạ nhanh như vậy sao?"
Giang Thạch kinh ngạc.
"Đúng vậy, bọn họ chắn chắn đã biết nội loạn trong Đại Huyền nên mới thừa cơ nam hạ, ngươi nhớ lần trước ta nói sao? Các bộ lạc lớn nhỏ ở Bắc Chu đã thống nhất hết, tổng thực lực mạnh hơn cả Huyền Nguyên thời kỳ cường thịnh, giờ tinh nhuệ Đại Huyền lại bị tổn thất hơn một nửa, lần xâm nhập này Đại Huyền Nguyên khó lòng chống đỡ."
Trần Huyền Thiên nghiêm nghị nói: "Bắc Chu và Đại Huyền ta là túc địch đời đời, bọn hắn luôn muốn tiêu diệt chúng ta, nhất là có hiềm khích không thể hóa giải với các thế gia, cuộc chiến này không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết, chúng ta quay về Giáo Phái trước, chờ lệnh minh chủ."
Hắn có cảm giác một cơn bão lớn hơn trước nữa sắp ập đến, khi đó Đại Nguyên chắn chắn máu chảy thành sông.
"Tốt, phía Khổng thị thì sao?"
Giang Thạch hỏi.
"Khổng thị cũng đã rút lui, không dám ra tay giữa đường."
Trần Huyền Thiên đáp.
Giang Thạch gật đầu.
Hai người lên ngựa rời khỏi, không bao lâu sau gặp Phong Hành pháp vương, Vũ Hành pháp vương cùng đệ tử dưới quyền tại khu rừng khác, sau đó nhóm người lập tức chạy về Hắc Liên Thánh Giáo.
...
Một ngày sau.
Tổng bộ Hắc Liên Thánh Giáo.
Giang Thạch mở mắt ra, thở nhẹ, cảm nhận cơ thể thông suốt khoan khoái, vết thương lúc trước đã lành lặn hoàn toàn, không chút khó chịu.
Hắn phản ứng lại, lập tức nhìn về phía bảng điều khiển, đôi mắt sáng lên.
"Giá trị danh vọng vượt mốc một vạn rồi."
Đinh!
Mở khóa thiên phú: Bôn Lôi!
Bôn Lôi: huyết khí dương cương, bất khả xâm phạm, có thể chủ động hấp thụ lôi điện, nắm giữ lôi điện.
...
"Bôn Lôi?"
Đồng tử Giang Thạch sáng lên.
Không ngờ lại mở ra thiên phú thuộc tính nguyên tố.
Bàn tay hắn giơ lên, siết chặt, lập tức từ lòng bàn tay phát ra tiếng tí tách, xuất hiện hàng loạt tia chớp màu trắng rợn người, tia sáng chói mắt, ẩn chứa khí tức rợn người.
Toàn bộ phòng ngay lập tức tràn ngập một cảm giác nguy hiểm.
Rắc!
Hắn vung tay qua, tia chớp đánh nát một cái bàn trong phòng thành năm mảnh, cháy thành than cốc.
"Mạnh!"
Nếu đánh trúng người chắn chắn càng đáng sợ hơn.
Quan trọng hơn!
Bôn Lôi là thiên phú, không phải khí lực hay kình lực của cơ thể, sau này ngay cả khi lọt vào trận pháp hạn chế như lúc trước cũng không bị khống chế, vẫn có thể dùng như thường.
Như vậy, không thể nghi ngờ Bôn Lôi trở thành lá bài tẩy lớn nhất của hắn.
"Gặp lại Mông Phóng lần sau, có thể cho hắn một kinh hỉ."
Giang Thạch thầm nghĩ.
Vết thương đã lành, thiên phú đã mở, cả người khoan khoái, thoải mái khôn xiết, liền từ phòng đi ra, hướng về kho vũ khí.
"Ngô lão, trong Giáo có vũ khí nào lợi hại một chút không? Ý ta là, chất liệu đặc thù, khó bị đánh gãy."
Giang Thạch nói.
"Khó gãy?"
Ngô Lão trông coi kho vũ khí nhướng mày, suy nghĩ: "Có một vài cái làm từ huyền thiết, cực kỳ cứng cáp, không biết có đáp ứng được yêu cầu của Giang Hữu Sứ không."
"Ồ? Đưa ta đi xem."
Giang Thạch mở lời.
"Vâng, Giang Hữu Sứ theo ta."
Lão Ngô cúi đầu.
Hai người đi qua hành lang, về phía bảo tàng.
Lão Ngô lấy chìa khóa, mở kho, đẩy cửa ra, bên trong khắp nơi đều là đao kiếm sắc thương kích, không biết bao nhiêu vũ khí, sát khí bao trùm.
Nhưng Giang Thạch chỉ liếc nhìn một cái rồi bỏ qua.
Với thiên phú Thấu Thị, chỉ cần một cái nhìn là hắn có thể biết chất lượng các vũ khí ở đây, tất cả đều binh khí bình thường.
"Giang Hữu Sứ, vũ khí trong góc này đều là do huyền thiết đúc thành, cực nặng, cứng cáp phi thường."
Lão Ngô chỉ vào một số vũ khí ở trong góc.
Giang Thạch nhìn qua, chỉ thấy một khay vũ khí có vài thanh đao, móc câu và vài vũ khí hình thù kỳ lạ và một tấm khiên dày.
"Cái khiên này cũng làm bằng huyền thiết sao?"
Giang Thạch nhíu mày, cầm nhẹ cái khiên lên, như không tốn chút sức nào.
"Đúng vậy."
Lão Ngô đáp.
Giang Thạch cân nhắc: "Nhẹ và mỏng, không chắc có thể chặn được Phượng Sí Kim Thương của Mông Phóng, nấu chảy hết đống vũ khí linh tinh này dung hợp vào cái khiên, thêm một chút kim loại hiếm có khác trong giáo."
Hắn muốn tạo một cái khiên khổng lồ.
Lúc đó vừa có thể phòng ngự, vừa có thể đem đi đập người.
Lực hắn lớn, có thể bỏ qua hình thù vũ khí!
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận