Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 229: Minh Chủ, Giáo Chủ Trở Về! Đại Khai Sát Giới! 2

Một trưởng lão vội vàng chạy tới từ xa, sắc mặt tái mét, hoảng hốt nói.
Bịch!
Khổng Phục Thiên nổi giận sắc mặt đỏ bừng, một quyền đập vào cái bàn, cái bàn bằng gỗ bên cạnh, vô số mảnh vụn rơi loảng xoảng, sóng khí mạnh cuốn bay mảnh gỗ ra tứ phía.
“Trần lão nhi lấn ta quá đáng!!”
Hắn ngữ điệu âm trầm, khí thế bức người.
Trong suy nghĩ của hắn, cả Hắc Liên Thánh Giáo chỉ có Giáo chủ Trần Huyền Thiên là có khả năng giết Khổng Đạo Vinh, không ai khác.
Đêm qua Khổng Đạo Vinh dẫn một nhóm cường giả đi truy sát Giang Thạch, rất có thể đã gặp Trần Huyền Thiên ở dọc đường, nếu không thì không thể giải thích được hồn đăng của Khổng Đạo Vinh đã tắt.
Huống hồ hạt giống tâm linh hắn để lại trong nội tâm Giang Thạch cũng bị xóa sạch!
Với thực lực của Giang Thạch, muốn làm được hai điều này, chắn chắn không thể.
Khuôn mặt Khổng Phục Thiên âm u, lòng sôi sùng sục, càng nghĩ càng giận dữ, nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Truyền lệnh của ta, nói Hắc Liên Thánh Giáo đã phản bội, đầu quân cho địch, bốn liên minh lớn, bất cứ ai gặp giáo đồ Hắc Liên Thánh Giáo phải giết không tha!”
“Vâng, gia chủ!”
Tên trưởng lão Khổng thị cúi đầu hô lớn, nhanh chóng lui ra.
“Trần Huyền Thiên, Trần Huyền Thiên...”
Ngữ khí Khổng Phục Thiên lạnh lẽo, lặp đi lặp lại.
Bây giờ Nhất Nguyên Liên Minh mới là đại địch, uất ức này hắn chỉ có thể nuốt vào bụng.
Một khi giải quyết xong Nhất Nguyên Liên Minh, hắn nhất định sẽ diệt sạch Hắc Liên Thánh Giáo.
...
Trong núi rừng âm u.
Tốc độ Giang Thạch nhanh cực kỳ, lại đi vòng quanh khắp khu rừng một lượt, vừa tuần tra vừa chuẩn bị dò xét tình hình Nhất Nguyên Minh.
Nhưng tiếc là phòng bị của Nhất Nguyên Minh quá nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây, hắn chỉ quanh quẩn ngoài vài vòng, không dám thực sự tiếp cận.
Có lẽ đúng như Phong Hành Pháp Vương nói, Nhất Nguyên Minh hoàn toàn không tin tưởng họ.
Nếu phe đối phương không tin, vậy hắn không khác gì dê vào miệng cọp.
“Bốn liên minh đã không thể quay về, bây giờ cũng không thể đánh liều gia nhập Nhất Nguyên Liên Minh, từ đây về sau phải chăng chỉ có thể vô rừng làm cướp à? Khó a, thật khó.”
Giang Thạch cau mày.
Tất cả vẫn quy về hắn không có đủ lực lượng.
Nếu thực lực của hắn đủ mạnh, có thể áp đảo Khổng Phục Thiên, thì cần gì phải đi đến ngày hôm nay?
Hắn thở dài trong lòng, chỉ đành một lần nữa đi về phía Phong Hành Pháp Vương, Vũ Hành Pháp Vương.
Nhưng vừa mới bước vào rừng, đột nhiên sắc mặt hắn hơi thay đổi, thân thể dừng lại, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy phía trước có hai bóng người, một trước một sau, lao vút vào rừng, nhanh như quỷ mị, chỉ lướt qua khỏi mắt hắn trong khoảnh khắc rồi biến mất, khiến hắn tưởng chừng như ảo giác.
Giang Thạch nhíu mày, kinh ngạc trong lòng.
Đây là ai?
Hai bóng người kia đi về hướng Phong Hành Pháp Vương, Vũ Hành Pháp Vương?
Ngay khi Giang Thạch kinh nghi, kinh ngạc trong lòng thì đột nhiên, mắt nhòe đi, hai bóng người biến mất vừa rồi lại xuất hiện, lao ra từ trong rừng, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt xuất hiện cách Giang Thạch không xa, nhìn về phía hắn.
Giang Thạch đầu tiên giật mình, nhưng rất nhanh lộ vẻ vui mừng.
“Giáo chủ!”
Hai người xuất hiện trước mắt, một trong số đó chính là Giáo chủ Hắc Liên Thánh Giáo - Trần Huyền Thiên!
“Giang Hữu sứ, sao ngươi lại ở đây? Người Khổng thị đã động thủ?”
Trần Huyền Thiên mặc trường bào đỏ, khuôn mặt già nua, râu tóc phấp phới, cau mày, hỏi.
“Đúng vậy, Giáo chủ, ta bị Khổng Phục Thiên cưỡng ép, phải dẫn người trốn xa, đêm qua, Khổng Đạo Vinh còn dẫn người đuổi giết ta, giờ ta đang phân vân phải làm thế nào!”
Giang Thạch nói.
“Cái gì?”
Sắc mặt Trần Huyền Thiên giận dữ, trong mắt lóe lên sát khí: “Khổng Đạo Vinh tìm chết, lão phu sẽ nhất định phải giết hắn!”
“Khổng Đạo Vinh chết rồi.”
Giang Thạch nhẹ lắc đầu.
“Đã chết rồi?”
Sắc mặt Trần Huyền Thiên biến đổi, mất tiếng hỏi: “Ai làm?”
Giang Thạch bất đắc dĩ nhìn Trần Huyền Thiên, mặc dù không nói thêm câu nào, nhưng qua ánh mắt, Trần Huyền Thiên cũng hiểu ngay, không khỏi chấn động trong lòng, thở hắt ra.
Là Giang Thạch làm sao?
Điều này làm sao có thể?
Khổng Đạo Vinh, Thái Thượng Trưởng Lão Khổng thị, siêu cấp lão quái vật sống hơn 400 năm, Hoán Huyết bát trọng, Giang Thạch có thể giết được hắn?
Ngay cả bóng người bên cạnh Trần Huyền Thiên cũng lộ vẻ kỳ dị, đôi mắt như ngọn đuốc soi khắp người Giang Thạch.
Như muốn nhìn thấu Giang Thạch, lại như mang chút vẻ thưởng thức và kinh ngạc.
“Ta đã sử dụng Thiên Ma Bạo Huyết, suýt chết, may mắn trước đó ta đạt được thần đan bảo mệnh, uống trước, nên mới tránh được cái chết, nhưng mặc dù vậy, ta cũng bị trọng thương.”
Giang Thạch đáp lời, lựa chọn che giấu một phần sự thật.
Không phải để giấu Trần Huyền Thiên, mà là để giấu người bên cạnh hắn.
Hắn không muốn tiết lộ nội tình trước mặt người lạ.
“Được rồi.”
Trần Huyền Thiên thở dài, trong lòng nhiều suy nghĩ xoay mòng mòng, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, nhìn về phía bóng người bên cạnh: “Hồng huynh, đây là Hữu sứ Thánh Giáo ta, Hồng huynh thấy thế nào?”
“Haha, Trần huynh, ngươi thật đúng là cho ta một cái tin vui không nhỏ a!”
Bóng người bên cạnh đột nhiên cười lớn tiếng, giọng vang trời, cực kì sảng khoái.
Thân hình hắn không quá cao lớn, chỉ tầm một thước tám, mặc thanh y tao nhã, trông như một văn sĩ trung niên, cằm có ba lọn râu dài, cười như gió xuân ấm áp, khiến người ta tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiện khó diễn tả.
“Giang Hữu sứ, đây là Minh Chủ Tứ Tượng Minh đại danh đỉnh đỉnh Hồng Thiên Môn.”
Trần Huyền Thiên ngữ khí bình thản, giới thiệu.
Giang Thạch giật mình.
Minh chủ Tứ Tượng Minh?
“Bái kiến Hồng minh chủ!”
Giang Thạch cúi đầu hành lễ.
“Không cần khách khí, ta ghét nhất lễ nghi, nghe Trần huynh nói, Hắc Liên Thánh Giáo của hắn xuất hiện tôn Trời Sinh Kim Cương thứ hai, lực lượng phi thường, vượt xa cùng thế hệ nên ta đặc biệt đến xem, không ngờ ngươi còn vượt quá kỳ vọng của ta, tốt, thật tốt.”
Hồng Thiên Môn cười ha ha nói.
“Minh chủ quá khen.”
Giang Thạch lại cúi đầu lễ.
“Giang Thạch, Khổng thị đến cùng là bức bách ngươi như thế nào, bây giờ nói tất cả ra, tự có minh chủ làm chỗ dựa cho ngươi.”
Trần Huyền Thiên nói trầm thấp.
“Vâng, Giáo chủ.”
Giang Thạch liền thuật lại từng chuyện xảy ra trước khi hội quân với liên minh cho đến nay.
Mí mắt Trần Huyền Thiên và Hồng Thiên Môn nheo lại, ánh mắt lóe sáng, gật gật đầu nhẹ.
“Hiểu rồi, Khổng Phục Thiên sử dụng người khác, muốn cô lập ngươi, lại xúi giục người khác ra tay với giáo đồ Hắc Liên Thánh Giáo, liên tục chèn ép không gian sinh tồn của các ngươi, cố ý khiến các ngươi không thể nhẫn nhục mà phải ra tay, thật là độc kế.”
Hồng Thiên Môn nhẹ giọng nói, mỉm cười: “Tuy nhiên điều này cũng cảnh tỉnh ta, bản tọa đã sớm muốn diệt trừ Khổng thị, chỉ vì không có cớ, bây giờ có thể mượn việc này để ra tay .”
Giang Thạch nghi ngờ nhìn về phía Hồng Thiên Môn.
“Giang tiểu huynh đệ, lần này cũng phải nhọc ngươi chịu khó một chút nữa, đi thôi, quay lại Đông Tuyệt Lĩnh với ta, Khổng thị đã chèn ép ngươi như thế nào, ngươi trả đũa hết lại cho bọn họ, nếu chúng còn dám ra tay, tự có lão phu ra mặt.”
Hồng Thiên Môn ngữ điệu bình tĩnh, nói.
Mắt Giang Thạch lóe lên, gần như hiểu ngay.
Hồng Thiên Môn muốn đối phó Khổng thị?
Đây là muốn lấy hắn làm cớ, để hắn đi khiêu khích Khổng thị, Hồng Thiên Môn thì tìm cơ hội ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận