Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 476: Dương Diệu Thiên! 3

Thanh âm cười to tùy ý lại truyền đến.
Giang Thạch vốn đang điên cuồng phóng về phía trước thì đột nhiên dừng lại, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng đáng sợ. Bên cạnh, từng mảng bão tuyết thổi quét về bốn phương tám hướng. thiên địa u ám, gió tuyết như đao.
Ở phía trước hai người, một bóng người cao lớn mặc hắc bào, tuổi trẻ yêu dị, đang đứng lặng im trong gió tuyết. Vẻ mặt hắn vui vẻ không thôi, không biết đã đứng ở đó bao lâu. Giống như đã chờ đợi từ lâu.
Quá trẻ!
Trẻ đến quỷ dị! Hoàn toàn không giống như một lão quái vật sống hơn ba ngàn tuổi. Ngược lại, chỉ giống như thiếu niên mười mấy tuổi.
‘’Dương Diệu Thiên!’’
Huyền Đạo Tử thanh âm lạnh lùng, ngữ khí khủng bố. Trong mắt hiện đầy sát ý, dữ tợn đáng sợ.
Ánh mắt Giang Thạch hơi híp lại. Đây chính là Dương Diệu Thiên!
"Nhạc phụ đại nhân, nhiều năm như vậy, vẫn khỏe chứ?"
Dương Diệu Thiên mặt tươi cười, lại nhìn sang Giang Thạch, nói, "Vị này là con riêng của ngài?"
"Giết hắn, giết hắn! Giang tiểu hữu, giúp ta giết hắn, ta sau này sẽ liều mạng luyện chế tất cả đan dược mà ngươi cần, giết hắn!"
Huyền Đạo Tử thanh âm đáng sợ, trong con mắt lưu lại huyết lệ, cả người tràn ngập khí tức hiu quạnh cùng bi thống.
Khuôn mặt Giang Thạch âm trầm, cũng biết chuyện hôm nay đã nhất định không thể tránh.
Đối phương ngăn ở chỗ này cũng không phải vì cùng Huyền Đạo Tử ôn chuyện! Hắn và đối phương, nhất định chỉ có một người có thể sống sót rời đi.
"Thiên ngoại hóa thân."
Giang Thạch mở miệng nói, giọng điệu trở nên cực kỳ trầm thấp. Hắn bước chân về phía trước, thân thể vừa mới khôi phục nguyên dạng lại bắt đầu bành trướng, biến lớn. từng khối huyết nhục lóe ra ánh sáng đỏ rực khủng khiếp, trong máu dường như ẩn chứa một đầu Ma Long đáng sợ. từng đợt khí tức cuồng dã cường hãn quét qua bốn phía.
"Ta không biết thân ngoại hóa thân này có bao nhiêu phần lực lượng, gần đây ta mới đột phá, liền lấy các hạ thử chiêu đi!"
Thân thể của hắn cao hơn sáu thước, đôi mắt đáng sợ nhìn thẳng về Dương Diệu Thiên, khí tức trên người cuồn cuộn, hai mắt sáng như sao.
"Có chút thú vị."
Dương Diệu Thiên nở nụ cười, nói: "Từ trên người ngươi ta dường như thấy được hình ảnh của năm đó ta. Năm đó nhạc phụ đại nhân của ta cũng vậy, lược trận cho ta, để cho ta đi khiêu chiến cao thủ khác."
Bùm!
Lời còn chưa dứt, Giang Thạch đã vọt tới, khí tức cuồng dã, huyết khí thiêu đốt, không giống như nhân loại, mà giống như một lò lửa đáng sợ, một chân long chân chính, khí thế kinh khủng vô biên.
"Ngươi nói nhảm nhiều quá!"
Giang Thạch hét lớn, đinh tai nhức óc, cánh tay mang theo lực lượng tuyệt đỉnh khó có thể tưởng tượng, giống như ma chưởng to lớn của Thái Cổ Ma Tôn, đột nhiên oanh kích về phía thân thể Dương Diệu Thiên.
"Tiểu bối không biết sống chết!"
Dương Diệu Thiên bị cắt lời, đột nhiên quát to, toàn thân bộc phát ra ánh sáng đen khủng khiếp vô tận, thân thể dường như trở nên vặn vẹo, gấp gáp.
Giờ khắc này, thân thể của hắn không giống như thân thể máu thịt.
Nó giống như một cơ thể mờ được tạo thành từ ánh sáng thuần khiết.
Bùm!
Ma chưởng của Giang Thạch xuyên thủng lồng ngực của hắn, nhưng giống như xuyên qua mặt nước, không có bất kỳ cảm giác thực chất nào. Ngược lại, một bàn tay của đối phương đột nhiên đâm ra, giống như một thanh trường kiếm.
Rầm!
Thân thể của Giang Thạch lảo đảo, bị đâm trúng. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt âm trầm, khí huyết xung quanh thiêu đốt hừng hực, hai bàn tay to lớn giống như vỗ muỗi đột nhiên vỗ mạnh vào đầu Dương Diệu Thiên, khí thế vô cùng cuồng mãnh đáng sợ.
Nhưng cú đánh này cũng giống như lúc trước.
Nó giống như đánh vào không khí, không có cảm giác thực chất.
Ngược lại, chưởng của Dương Diệu Thiên lại một lần nữa nhanh chóng đâm ra, xuyên qua thân thể của Giang Thạch, toàn bộ bàn tay ẩn chứa lực lượng kinh khủng không biết bao nhiêu.
Thật giống như bên trong chứa đựng mười mấy ngọn núi lửa nhỏ.
‘’Thất Tinh Toái Mệnh!’’
Dương Diệu Thiên lạnh lùng mở miệng.
Bang bang bang bang!
Trong nháy mắt, bàn tay cắm vào người Giang Thạch, trực tiếp phát ra từng đợt tiếng nổ mạnh đáng sợ trên người hắn. Nhưng Giang Thạch vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, bàn tay to lớn vẫn nhanh chóng đánh tới thân thể của Dương Diệu Thiên.
‘’Giang Tiểu Hữu, Nguyên Hồn Chân Giải!’’
Huyền Đạo Tử đột nhiên phẫn nộ gầm lên.
Giang Thạch trong nháy mắt phản ứng lại, trên bàn tay vốn có đột nhiên hiện ra một tầng lực lượng quỷ dị, vỗ ra.
Lần này, cuối cùng hắn cũng đánh trúng thân thể của Dương Diệu Thiên, phát ra một tiếng nổ trầm thấp, tuyết bay đầy trời.
Trong bông tuyết hỗn độn, cuồng phong gào thét, tiếng gió rít chói tai.
Hai đạo bóng người đang kịch liệt giao chiến, tiếng nổ vang rền, từng tiếng va chạm như tiếng sấm nổ.
Tốc độ của hai người nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy rõ.
Chỉ có thể nghe thấy những tiếng nổ khủng khiếp.
Dương Diệu Thiên sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt đáng sợ, toàn thân vặn vẹo như ánh sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận