Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 222: Hội quân Đông Tuyệt Lĩnh!! 3

Khổng Đạo Vinh ngữ khí âm lạnh.
"Không cần, không thể vì hắn mà đưa cơ hội cho Tứ Tượng minh chủ!"
Khổng Phục Thiên ngữ khí lạnh nhạt, ánh mắt uy nghiêm, nhìn về phương xa, nói: "Sau này có vô vàn cơ hội, hơn nữa ta đã gieo xuống hạt giống tâm linh trên người hắn, hắn chạy không thoát đâu!"
"Ồ?"
Người xung quanh đồng loạt tỏ vẻ đã hiểu.
...
Xa xa.
Sắc mặt Giang Thạch u ám, một đường quay lại, trong lòng có cảm giác kì lạ nói không nên lời, dưới thiên phú 【Thấu Thị】, hắn chỉ cảm thấy trong lòng như có thêm một bóng đen vô hình, mơ màng, ẩn náu trong nội tâm của mình, thỉnh thoảng lóe lên làm hắn khó chịu.
"Không đúng, chắn chắn có vấn đề, lão già đó vừa rồi ám toán ta?"
Não hắn nhanh chóng suy tư, càng cảm nhận kĩ càng, càng cảm thấy hoảng hốt trong nội tâm.
Rất nhanh, Giang Thạch quay trở lại căn cứ.
"Giang Hữu Sứ, Khổng gia chủ có làm khó ngươi không?"
"Tình huống thế nào?"
Phong Hành Pháp Vương, Vũ Hành Pháp Vương mở lời hỏi.
"Không sao, ta cần thanh tịnh một lát."
Giang Thạch nhẹ lắc đầu.
"Được!"
Hai người thấy Giang Thạch không sao, lập tức thầm thở phào nhẹ nhõm, nhẹ gật đầu.
Giang Thạch đi đến xa xa, ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, sắc mặt hơi ngưng kết, lại một lần nữa khởi động thiên phú 【Thấu Thị】, dốc toàn lực quan sát chỗ sâu thẳm nhất trong nội tâm.
Nháy mắt, hắn như hóa thân thành góc nhìn của thượng đế, nhìn xuống từ trên cao, phóng tầm mắt xuống toàn bộ nội tâm rộng lớn.
Một cái nhìn này, lập tức phát hiện chỗ bất thường ở sâu thẳm trong nội tâm.
Một cái kén kì lạ bị bao phủ bởi ánh sáng đen, không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong sâu thẳm của nội tâm hắn, cái kén này dường như có ý thức của chính nó, theo sự chìm nổi của nội tâm đi qua đi lại.
Đồng tử Giang Thạch co lại.
"Quả nhiên có vấn đề!"
Đây là cái gì?
Ánh mắt hắn lạnh như băng, cuối cùng tập trung toàn bộ tinh thần lực, xông thẳng tới cái kén.
Bề ngoài của cái kén không cứng cho lắm, giống như vỏ trứng, hắn chỉ hao phí chút sức lực, kén đã nứt ra từng đường rạn dài, bên trong chảy ra dòng chất lỏng kì lạ.
Những chất lỏng này rất nhanh lại hóa nthành những đốm đen kỳ lạ, từ trong nội tâm của hắn mà trôi nổi phát tán ra bên ngoài.
Giang Thạch thả lỏng, vừa định nghiền nát tất cả, nhưng đột nhiên khựng lại động tác, lông mày nhíu chặt.
Không được!
không thể làm như vậy!
Nếu thực sự là ám chiêu do lão già đó để lại, bản thân giải quyết quá nhanh chóng nhất định sẽ khiến sự chú ý của lão già đó dồn sang phía hắn.
Lúc đó bản thân sẽ càng nguy hiểm hơn.
Trong lòng hắn cuồn cuộn, rút tinh thần lực lại, tầm mắt dần trở nên lạnh lẽo, thở ra một hơi.
"Thôi, cứ để những thứ này ở trên người ta một thời gian vậy..."
"Với thực lực của bây giờ ta, nếu bùng nổ toàn lực, có lẽ có thể miễn cưỡng đối phó cao thủ Hoán Huyết thất trọng, nhưng muốn đối phó cao thủ bát trọng, e là còn thiếu xa."
Khổng Phục Thiên là người mạnh nhất Khổng thị, có thể đã sắp đạt cảnh giới Thánh Linh!
Cho dù chưa chạm đến Thánh Linh, Hoán Huyết đỉnh phong cũng chắn chắn là không sai vào đâu được.
Bản thân thì thua đối phương ít nhất hai cảnh giới...
"Thực lực của ta thật sự vẫn còn chưa đủ!"
Sắc mặt Giang Thạch u ám, nhìn bàn tay của mình, nắm chặt nắm đấm.
Nếu còn hai khối long cốt để hắn hấp thu, trước mặt Khổng Phục Thiên hắn mới có hy vọng tự bảo vệ bản thân.
Và điều này còn dựa trên giả thuyết Khổng Phục Thiên còn chưa chạm tới cảnh giới Thánh Linh.
Một khi đối phương thực sự là Thánh Linh cảnh, thì cho dù thêm nhiều long cốt nữa, hắn cũng khó thoát.
Cảnh giới Thánh Linh, không còn là nhân loại!!
"Hừ!"
Rất nhanh Giang Thạch thở ra nhẹ nhàng một hơi, sắc mặt phục hồi bình tĩnh, không suy nghĩ nhiều nữa, mà bắt đầu thử ngưng kết huyết khí Long Tượng...
Bây giờ nóng vội chẳng có ích lợi gì.
Chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn và giấu nấp!
Nếu ngưng kết thêm được sáu đầu khí huyết Long Tượng nữa, bản thân có lẽ có thể đối cứng Hoán Huyết bát trọng, thậm chí cửu trọng...
Thời gian không còn nhiều.
Đến giữa trưa.
Không xa vang lên động tĩnh, âm thanh rất lớn, kèm theo tiếng kêu thảm thiết, sau đó còn có giọng đám đông tức giận gào thét, nghe như ở ngay trước mắt.
Đôi mắt Giang Thạch mở to, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó vài chục thước, lượng lớn nhân mã đang đối đầu, miệng quát tháo không ngừng.
Sắc mặt Giang Thạch lạnh xuống, rất nhanh nhận ra là người của Hắc Liên Thánh Giáo, lập tức đứng bật dậy, bước tới.
"Giang Hữu Sứ đến rồi!"
"Xin Giang Hữu Sứ giúp chúng ta phân xử công bằng!"
Vài vị chấp sự tức giận mặt đỏ bừng, quỳ sụp xuống đất.
Bên cạnh còn có một chấp sự bị đánh gãy cả hai cánh tay, sắc mặt đau đớn, nằm trên đất, cơ thể đầy máu, khó mà cử động được.
Đối diện là đứng vài gã cường giả của các thế gia khác, mặt mũi hung hăng, nhìn sang bên này, trong đó có một tên cười lạnh không ngừng, là cảnh giới Hoán Huyết.
"Xảy ra chuyện gì?"
Giang Thạch vẻ mặt sa sầm, nhìn về tên chấp sự bị đánh gãy hai tay, bị thương nặng.
"Ngươi chính là Giang Thạch? Người của ngươi cũng không biết quản giáo cho tử tế, đụng phải Tam Huyền Tông của chúng ta không biết xin lỗi đã đủ, còn dám chủ động ra tay trước, ta chỉ là thay ngươi dạy dỗ bọn chúng một chút, lần này đánh gãy hai tay hắn, không lấy mạng của hắn, đã là cho ngươi mặt mũi."
Hắn nhìn Giang Thạch, đầy mặt cười lạnh.
"Câm mồm!"
Ngữ khí Giang Thạch lạnh buốt, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về tên cao thủ Hoán Huyết kia.
Sắc mặt cao thủ Hoán Huyết kia run lên, còn muốn nói gì đó, nhưng bị Giang Thạch nhìn trừng một cái, lập tức vô thức run lên bần bật, như bị quái thú kinh khủng nào đó nhìn chằm chằm, lông tơ toàn thân dựng đứng, trong lòng kinh hoàng, không thể nói thêm lời nào.
"Thực sự đã xảy ra chuyện gì?"
Ngữ khí Giang Thạch lạnh nhạt, không để ý đến cao thủ Hoán Huyết của Tam Huyền Tông nữa, tiếp tục nhìn xuống chấp sự dưới đất, mở lời hỏi.
"Giang Hữu Sứ, xin ngài phân xử công bằng!"
Chấp sự kia sắc mặt đau đớn, nói: "Là bên kia cố ý khiêu khích trước, ta bị ép phải đánh trả, nhưng lại bị các cao thủ của bọn chúng đánh thành trọng thương, đánh gãy hai tay ta, oan uổng a..."
"Thế à?"
Sắc mặt Giang Thạch âm trầm, ngẩng đầu lên, nhìn về cao thủ Hoán Huyết của Tam Huyền tông, nói: "Chính ngươi đả thương hắn hả?"
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Cao thủ Hoán Huyết kia sắc mặt kinh ngạc tức giận.
"Đủ rồi, các ngươi đứng làm gì đây?"
Bỗng nhiên có tiếng quát vang lên.
Thái thượng trưởng lão Khổng thị Khổng Đạo Vinh sắc mặt lạnh lẽo, trực tiếp từ nơi không xa bước tới, có vẻ như đã ngầm theo dõi được một lúc, đôi mắt nhìn Giang Thạch cực kỳ lạnh giá.
"Giang tiểu huynh đệ, ngươi muốn làm gì?"
Ngữ khí hắn lạnh nhạt, mở lời nói.
Cao thủ Hoán Huyết của Tam Huyền tông thấy chỗ dựa tới, vội vàng lùi người, nhanh chóng mở lời: "Khổng tiền bối, xin đứng ra phân xử công bằng, Giang Thạch này manh động không nói lý, không chỉ tay sai của hắn hung hăng càn quấy, chính hắn cũng không nói lý, không phân biệt thiện ác, xin tiền bối lập tức trấn áp hắn, Hắc Liên Thánh Giáo rõ ràng là đến phá hoại liên minh, có ý đồ xấu, mong Khổng tiền bối phán xét!"
"Giang Thạch, là như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận