Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 385: Gặp Lại Triệu Hậu Tài, Mở Khóa Tân Thiên Phú! 2

Thượng Quan Vân trầm mặc một hồi, nói:
"Bất kể như thế nào, loại đại sự này cách chúng ta quá xa, chúng ta vẫn là nghĩ biện pháp để bản thân sống tốt rồi nói sau. Nói đơn giản, chỉ sợ đến lúc đó chiến tranh, chúng ta không có cơ hội sống an ổn."
Triệu Phi Yến cười nhạo, nói:
"Đừng quên, 【Tam Thập Lục Liên Minh】 bắt người tòng quân chính là nhất tuyệt. Hàng năm phục quân dịch, đối phó tà linh cùng yêu thú đều phải bắt vô số người. Nếu là bộc phát chiến tranh, chỉ sợ lại có không biết bao nhiêu người bị bắt đi tòng quân."
"Đúng vậy, chỉ sợ điểm này." Triệu Hậu Tài nhẹ giọng thở dài. Đây cũng là một trong số ít lần hắn chủ động tiếp lời Triệu Phi Yến trên đường đi.
Bọn họ một đường du đãng từ Nam Vực tới. Dọc đường, chứng kiến không chỉ một cuộc xung đột giữa Tam Thập Lục Liên Minh và Ma đạo liên minh, nhiều lần thiếu chút nữa ảnh hưởng đến bọn họ.
Cũng may Triệu Hậu Tài không có bản lĩnh gì khác, bản lĩnh chạy trốn quả nhiên là nhất tuyệt. Một đường trải qua bảy tám trận chiến lớn nhỏ, cứng rắn bị bọn họ vượt qua. Không chỉ cố gắng vượt qua, tu vi bản thân còn có đột phá.
Rốt cục từ Nhập Kình Quan Thứ Mười Một đạt tới cảnh giới Vũ Thánh!
Ngay cả đồ đệ và nữ nhi của hắn cũng đột nhiên tăng mạnh thực lực, lần lượt đạt tới Nhập Kình Quan Thứ Mười và Quan Thứ Chín.
Điều này khiến Triệu Hậu Tài mỗi lần nhớ tới đều không khỏi rơi lệ.
Hắn bị nhốt ở cảnh giới Nhập Kinh Quan Thứ Mười Một nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có hy vọng đột phá đến cảnh giới Võ Thánh trong truyền thuyết.
Thật khiến người ta nhiệt huyết bừng bừng.
"Cha, cái gì đến rồi thì sẽ đến, chúng ta không cần lo lắng, địa bàn của Tam Thập Lục Liên Minh lớn như vậy, cho dù thật sự bị tiêu diệt, phỏng chừng cũng phải rất lâu, cũng đủ cho chúng ta đào tẩu lần nữa." Triệu Phi Yến nói.
"Hừ!"
Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh như băng vang lên, khiến ba người Triệu Hậu Tài giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.
"Ai vậy?"
"Xú nha đầu không biết sống chết, chuyện gì cũng dám nói? Chuyện của Tam Thập Lục Liên Minh ngươi cũng dám tùy tiện nói?"
Thanh âm lạnh như băng kia tiếp tục vang lên, mang theo hàn ý sâm sâm.
Ba người Triệu Hậu Tài càng thêm kinh hãi.
"Hiểu lầm, là hiểu lầm, vị tiền bối nào ở phụ cận, tiểu nữ tuổi còn quá nhỏ, nhất thời nói lung tung, đắc tội tiền bối, hi vọng tiền bối không nên chấp nhặt với tiểu nữ..." Triệu Hậu Tài vội vàng mở miệng, trong lòng sợ tới run rẩy, hận không thể bóp chết Triệu Phi Yến.
Nghiệt súc! Nha đầu này không hố chết hắn thì tuyệt không bỏ qua!
Bao nhiêu lần trên đường...
‘’Vả miệng!’’
Thanh âm lạnh như băng kia tiếp tục vang lên.
Sắc mặt Triệu Hậu Tài trắng bệch, vội vàng vũ động bàn tay, hung hăng đánh vào gò má của mình, bốp bốp rung động, tả hữu khai cung, đánh thẳng gò má mình, bốp bốp mấy tiếng, trước mắt bốc lên ngôi sao.
"Không chỉ có ngươi, hai người bên cạnh cũng vả miệng!"
Thanh âm lạnh như băng kia tiếp tục nói.
Triệu Hậu Tài vội vàng kêu gọi đồ đệ và nữ nhi, hai tiểu nhân cũng không dám chút nào do dự, lúc này vũ động bàn tay, đánh vào mặt mình, bốp bốp rung động.
Gương mặt trắng noãn của Triệu Phi Yến rất nhanh bị chính mình đánh ra mười dấu tay đỏ tươi.
Người đi đường nghị luận sôi nổi, chỉ chỉ trỏ, mỗi người đều không khỏi cảm thấy mới lạ.
Nhưng ba người Triệu Hậu Tài lại không dám dừng lại chút nào, trong lòng chua xót, đành phải không ngừng đánh vào mặt mình.
Đối phương không hô ngừng, bọn họ nào dám dừng lại.
Dừng lại thì chết.
Ngay tại thời điểm ba người đang đánh vào mặt mình, một phương hướng khác.
Đang đi trong xe ngựa, Giang Thạch nhướng mày, cảm thấy thanh âm có chút quen tai, lúc này vén rèm xe lên, nhịn không được nhìn ra bên ngoài.
"Làm sao vậy chúa công?" Mão Tuất nghi hoặc hỏi.
"Có chút giống giọng nói của cố nhân?" Giang Thạch như có điều suy nghĩ, nhìn về phía đám người hội tụ phía trước, nói, "Người bên kia đang làm gì?"
"Hình như có tên nào đó đắc tội người ta, đang bị người ta giáo huấn."
Mão Thố cười nói:
"Đi qua nhìn xem."
Giang Thạch xuất khẩu:
"Vâng, chúa công."
Thập Nhị Tướng Thần lúc này dắt xe ngựa, đi về phía đám người phía trước.
Ánh mắt Giang Thạch chớp động, một mực nhìn chăm chú vào đám người, sau khi xuyên qua đám người bên ngoài, nhất thời lộ ra vẻ cổ quái.
Thật đúng là cố nhân!
‘’Phía trước chính là Triệu tiền bối?’’
Giang Thạch bỗng nhiên kêu lên, cơ thể trực tiếp lao ra từ trong xe ngựa.
Ba người Triệu Hậu Tài đang điên cuồng tát mình, lập tức thân hình chấn động, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, chỉ cảm thấy như là nghe được thanh âm tuyệt vời nhất trong thiên địa.
Nghe êm tai như vậy!
Tràn ngập hy vọng như vậy!
Trước kia khi bọn họ nghe được thanh âm này, đều hận không thể chạy trối chết, được bao xa hay bấy xa.
Nhưng bây giờ nghe được thanh âm này, chỉ muốn liều lĩnh chạy về phía đầu nguồn thanh âm.
Triệu Hậu Tài kích động lệ nóng doanh tròng, hai tay phát run, vội vàng nhanh chóng quay đầu lại, khi nhìn thấy Giang Thạch về sau, càng là lão lệ tung hoành, kích động mở miệng, "Giang thiếu hiệp, cứu mạng a!!"
Đồ đệ, nữ nhi bên cạnh cũng đều quay đầu lại, liên tục gật đầu, tràn ngập hy vọng nhìn về phía Giang Thạch, hy vọng Giang Thạch giúp đỡ.
Vẻ cổ quái trên mặt Giang Thạch càng đậm.
Ba tên này!
Thật đúng là mạng lớn!
Đi tới chỗ nào cũng có thể gặp được bọn họ!
Mỗi lần gặp họ, họ không phải gặp nạn, thì cũng là trên đường gặp nạn.
Nếu là người khác không biết đã chết bao nhiêu lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận