Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 138: Ngươi Cũng Là Người Của Thế Gia? 2

Thân thể của hắn lao đến cực nhanh, ngón tay điểm ra, hung hăng đâm tới kinh mạch cùng huyệt vị trọng yếu trên người Giang Thạch.
Phốc! Phụt! Phụt!
Cho dù huyệt vị trên người Giang Thạch đã khép kín, nhưng dưới công kích cường đại như vậy, vẫn bị đâm ra máu tươi, xuất hiện từng cái động máu trên cơ thể.
Cảm giác thống khổ vô cùng nồng đậm đang liên tục không ngừng vọt tới thân thể của hắn.
Càng mấu chốt chính là, theo từng đạo chỉ lực mà tên lão giả kia đánh xuống, Giang Thạch rất nhanh phát hiện thân thể của mình dần dần trở nên cứng ngắc, giống như hóa đá, dường như sắp mất đi tri giác vậy.
Hắn gầm lên một tiếng, vội vàng liều lĩnh thúc giục thiên phú Quy Nguyên, từng mảnh bạch quang hiện lên ở trên người hắn, huyết động vừa mới bị đâm ra lập tức bắt đầu khép lại nhanh chóng, máu tươi ngừng lại, kinh mạch bị phong bế cũng đang nhanh chóng bị đả thông...
Thật giống như nhân vật trong Vương Giả Vinh Diệu sau khi trúng đại chiêu, lập tức kích hoạt trị liệu, hô một tiếng, nửa ống máu đã trở về.
Mấu chốt là thiên phú của Giang Thạch còn có thể tác dụng liên tục, không cần thời gian hồi.
Trừ phi hắn bị người ta giết chết trong nháy mắt, nếu không đều có thể khôi phục trở lại.
Tên lão giả đang điên cuồng điểm ở trên người hắn trừng to hai mắt, lộ ra vẻ sợ hãi.
‘’Sức khôi phục biến thái này! Ngươi... ngươi cũng là người thế gia? Ngươi là người của Lũng Tây Trương thị?’’
Hắn quả thực không thể tin vào mắt mình.
Lực khôi phục nghịch thiên biến thái như vậy, ngoại trừ Lũng Tây Trương thị, còn có YnYUfBabẌ là ai?
Huyết mạch của Côn Sơn Long thị bọn họ tuy rằng cũng có hiệu quả khôi phục nhất định, nhưng so sánh với Lũng Tây Trương thị, căn bản không tính là gì!
Cái gì?
Tên lão giả đang ôm Giang Thạch gắt gao cũng đột nhiên trừng to hai mắt.
Lũng Tây Trương thị?
Chẳng lẽ hắn là con riêng của trưởng lão Trương thị Lũng Tây?
"Coi như hắn là con riêng của gia chủ Trương thị, cũng phải mang hắn trở về, mau ra tay, ta sắp chịu không nổi!"
Tên lão giả kia tức giận rống to, sắc mặt ửng hồng, tất cả lân giáp trên dưới đã dựng thẳng lên.
Giang Thạch giãy dụa quá mãnh liệt, hai chân đá loạn, đá đến toàn bộ phần bụng của hắn đều nát nhừ, nội phủ sắp lộ ra.
Lão giả phía sau gầm lên một tiếng, đành phải tiếp tục thúc giục kình lực điên cuồng đâm vào lưng Giang Thạch.
Phốc phốc phốc!
Từng mảnh huyết quang không ngừng hiện lên, lại không ngừng khép lại.
Lão hoàng đầu nằm úp sấp dưới bàn, đang run lẩy bẩy, trực tiếp lộ ra vẻ kinh hãi khó tin.
Con riêng của Trương thị?
Giang Thạch này là con riêng của Trương thị Lũng Tây?
Đây tuyệt đối là tin tức kinh thiên động địa!
Nhưng hắn lại che miệng gắt gao, căn bản không dám ra ngoài nói lung tung.
Sau khi liên tục đá loạn mấy trăm cái, rốt cục, Giang Thạch thoát khỏi vòng tay của tên lão giả kia, tuy rằng toàn bộ khu vực sau lưng đã bị đâm đến máu tươi đầm đìa, nhưng cũng may có thiên phú Quy Nguyên, căn bản không tính là trọng thương gì, vừa mới giãy ra, liền vung ra một chưởng hung hăng đánh tới cằm của tên lão giả kia.
Tên lão giả kia rống giận một tiếng, hoàn toàn không tránh không né công kích của Giang Thạch, trực tiếp đánh ra một đập tới mặt của Giang Thạch.
Lấy thương đổi thương, vậy thì đến đi!
Bùm! Bùm!
Hai tiếng trầm đục, máu tươi bắn tung tóe.
Toàn bộ cằm của hắn thiếu chút nữa bị Giang Thạch đánh lệch, nếu không phải dưới hình thái biến thân, các loại năng lực của hắn tăng lên đến cực hạn, một chưởng này tuyệt đối có thể đánh nát toàn bộ mặt của hắn.
Nhưng trên mặt Giang Thạch cũng nhận một kích của tên lão giả kia, máu tươi đầm đìa, nhưng cũng may có thiên phú 【 Quy Nguyên 】, hào quang lóe lên, rất nhanh máu tươi đã ngừng lại.
"Nghiệt súc!"
Lão giả kia rống giận, song quyền oanh ra liên hoàn, nhanh chóng đập tới phía Giang Thạch.
Hai người lấy thương đổi thương, không ngừng công kích lẫn nhau.
Lại đánh hơn mười chiêu, hai người đều một thân máu tươi, vô cùng thê thảm.
Giang Thạch phát hiện thật sự đánh không chết được tên này, giận dữ trong lòng, xoay người lại đối phó với một tên lão giả khác, tên lão giả kia vẫn đang thi triển Phong Ma Chỉ, điên cuồng đâm tới phía sau lưng Giang Thạch, căn bản không nghĩ tới Giang Thạch sẽ đột nhiên xoay người lại như vậy.
Đối mặt một cái, hắn bị Giang Thạch đột nhiên cầm chặt hai ngón tay, dùng sức vặn vẹo.
Răng rắc!
-A!
Từng đợt kêu thảm thiết thê lương xuyên qua, thanh âm kiệt lực.
Hai ngón tay của lão giả kia bị bẻ gãy ngay tại chỗ, xương cốt trắng hếu nhô ra, máu tươi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, vội vàng liều lĩnh lui về phía sau.
Giang Thạch nắm lấy cơ hội, cơ thể xông lên, nhanh như cuồng phong, mang theo một cỗ cự lực cuồng bạo, trực tiếp thi triển Hỗn Nguyên thần chưởng liên hoàn đánh về phía lão giả kia.
Tên lão giả kia vội vàng cong hai tay lên, dốc hết toàn lực tiến hành chống cự, sắc mặt đau đớn ửng hồng, mồ hôi rơi như mưa, chỉ cảm thấy mỗi một chưởng của Giang Thạch rơi xuống đều giống như là từng ngọn núi nhỏ vỗ qua, lực lượng kinh khủng, khó có thể thừa nhận, đánh cho cánh tay hắn đều sắp vỡ nát.
Ngay lúc này!
Tên lão giả biến thân sau lưng biến thành kia rống giận một tiếng, mang theo cả người đầy máu đỏ tươi, hung hăng đánh tới Giang Thạch lần nữa.
-Nghiệt súc, đối thủ của ngươi là ta!
Hắn lộ ra long trảo cực lớn hung hăng xé tới gáy của Giang Thạch.
Giang Thạch giận dữ trong lòng, lại liên tục vỗ ra bảy tám cái Hỗn Nguyên Thần Chưởng đánh, nhanh chóng xoay người, hung hăng oanh tới lão giả phía sau.
Hai người tiếp tục rơi vào trong trận chiến đáng sợ.
Và ngay lúc này!
Lão giả lúc trước bị hắn bẻ gãy ngón tay, mặt mũi vặn vẹo, lộ ra vẻ oán hận, rốt cục thối lui đến xa xa, đột nhiên rống giận một tiếng, hai tay nhanh chóng kết ấn, bắt đầu vận dụng lên【 huyết mạch cấm pháp 】của bản thân, toàn bộ thân thể cũng giống lão giả kia, bắt đầu nhanh chóng biến lớn, biến đỏ, mọc sừng, tiến hành chuyển biến lần thứ hai.
"Tiểu bối, ta muốn để ngươi trả giá thật lớn!"
Thanh âm của hắn cực kỳ thống khổ, khí tức nóng bỏng cuồn cuộn cuồn cuộn khắp cả người, từng mảnh lân giáp màu đỏ sâm sâm đập vào mắt, tựa như hóa thành một tôn nhân ma hình rồng, bàn chân đạp ầm một tiếng, lần nữa vọt tới Giang Thạch.
Cứ như vậy, ba người trực tiếp lâm vào bên trong chém giết kịch liệt.
Giang Thạch hoàn toàn là đang lấy thương đổi thương, ỷ vào có thiên phú 【 Quy Nguyên 】, không ngừng mà tiến hành đổi thương, nhưng cơ thể hai tên lão giả Côn Sơn Long thị cũng có công năng khôi phục thương thế.
Quan trọng hơn là phòng ngự của họ cũng không thấp.
Ba người trực tiếp đánh nhau gần nửa canh giờ, bang bang rung động, cực kỳ vất vả, cuối cùng tất cả đều là máu, nhanh chóng bay ngược ra ngoài.
Hai tên lão giả sắc mặt trắng bệch, há miệng thở hổn hển, trong con ngươi ẩn chứa vẻ nghẹn khuất thật sâu.
Bọn hắn biết đã đến lúc phải rút lui.
Bởi vì 【 Cấm Pháp Huyết Mạch】 của bọn họ đã đến cực hạn.
Lại tiếp tục chống đỡ, thân thể sẽ sụp đổ, vĩnh viễn không cách nào khôi phục.
Loại cấm pháp huyết mạch này kỳ thật không khác gì bí pháp thiêu đốt huyết mạch, trong khoảng thời gian ngắn đem toàn bộ tiềm lực của long huyết trong cơ thể bọn họ bức bách ra ngoài.
Nhưng mà một khi vượt qua một lượng nhất định, long huyết sẽ bắt đầu hoại tử.
Cho dù là như bây giờ, sau khi bọn họ trở về cũng phải tu dưỡng thời gian rất lâu.
"Giang Thạch, mặc kệ ngươi là thân phận gì, từ nay về sau, ân oán của Côn Sơn Long thị với ngươi cũng sẽ không kết thúc như vậy!
Lão già bên trái lộ ra nụ cười giận dữ.
Đến bây giờ hắn vẫn còn tưởng rằng Giang Thạch là truyền nhân của Lũng Tây Trương thị.
"Lão quỷ, đánh tới lúc này, chúng ta cũng coi như không đánh không quen biết, có thể nói cho ta biết, hai người các ngươi rốt cuộc là ở cảnh giới gì sao?"
Thân thể Giang Thạch bành trướng vài vòng, gân xanh toàn thân hiện lên, cơ bắp cuồn cuộn, tựa như người bơm hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm hai tên lão giả trước mắt, trầm thấp hỏi thăm.
Hắn rất muốn biết thực lực bây giờ của mình, ở trong thế gia rốt cuộc là tiêu chuẩn gì!
-Cảnh giới gì? Nằm mơ đi!
Tên lão giả kia tức giận cười rộ lên, cũng không đợi lâu nữa, xoay người rời đi, bàn chân đạp một cái, đem mặt đất giẫm vỡ nát lần nữa.
Lão giả bên cạnh cũng lập tức rời đi.
"Bên trong thế gia chúng ta, huyết mạch càng mạnh, thực lực càng mạnh, lần sau người đến truy sát ngươi, chắc chắn huyết mạch còn mạnh hơn chúng ta, ha ha ha..."
Lão giả kia cất tiếng cười to, nhanh chóng biến mất.
"Huyết mạch càng mạnh, thực lực càng mạnh."
Giang Thạch trầm ngưng trong lòng, lặp lại những lời này.
Cái khác không nói, thực lực hai lão quỷ này mạnh hơn lão tổ của Hoành Châu Vương thị không chỉ một bậc.
Phương thức tồn tại của bọn họ, thật là quái dị.
Giang Thạch hít sâu một hơi, bắt đầu nhanh chóng giải trừ trạng thái trước mắt, thân thể khôi phục về nguyên dạng, sau đó vận dụng thiên phú Quy Nguyên, bắt đầu khôi phục thương thế.
Bảy tám phút sau, sắc mặt Giang Thạch trắng bệch, xoay người rời đi.
Nhưng bỗng nhiên hắn nhớ tới một chuyện, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía lão Hoàng trong quán trà, con ngươi bắn ra ánh sáng hung ác.
"Hôm nay mặc kệ ngươi nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì, dám can đảm truyền bá loạn ra ngoài, ta sẽ bóp chết ngươi!"
"Được, tiểu nhân không nói lung tung, Giang thiếu hiệp yên tâm!"
Lão Hoàng vội vàng kinh hoảng mở miệng.
"Đúng rồi, con ngựa lần trước ta giao cho ngươi đâu?
Đồng tử Giang Thạch lạnh lẽo.
"Không có, tuyệt đối không có chuyện gì, bây giờ con ngựa kia còn đang được cung phụng ở trong nhà ta, do con ta tự mình chăm sóc nó, thiếu hiệp yên tâm, con ta tuyệt đối sẽ coi nó như cha ruột mà chăm sóc!"
Lão Hoàng vội vàng mở miệng.
"Lần sau ta đến nhà ngươi xem ngựa, tốt nhất ngươi nên bảo đảm lời ngươi nói là thật."
Giang Thạch uy hiếp nói.
Hắn xoay người nhấc xe ngựa lên, điên cuồng chạy về phía xa.
Lão hoàng đầu sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, vội vàng nhanh chóng lau mồ hôi, không dám tiếp tục chờ lâu ở chỗ này, nhảy lên tuấn mã, điên cuồng chạy về hướng nhà.
Cmn! Hắn sợ con trai mình sẽ coi lời nói của mình như gió thoảng qua tai.
Nếu không chăm sóc tốt cho con ngựa, bọn hắn đều phải tiêu đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận