Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 449: Huyết Thần Đan Thành! 2

Đồng thời, tay trái của hắn không ngừng kết ấn, từng đạo thủ ấn phức tạp hiện ra, thật thật giả giả, hư hư thật thật, trực tiếp sinh ra một loại lực lượng huyền diệu cao thâm.
Tia chớp đánh xuống từ không trung trong khoảnh khắc bị thủ ấn của hắn nhanh chóng dẫn dắt đi ra ngoài, rốt cuộc không thể tiếp cận được thân thể của hắn.
Thân thể của hắn thật giống như vạn pháp bất xâm vậy, tiến lên cực nhanh.
Ánh mắt Giang Thạch lạnh lẽo, rốt cục bắt được bản thể thật sự của đối phương.
Tựa hồ theo bàn tay đối phương kết ấn, khí tức hư hư thực thực trên người đối phương xuất hiện một tia sơ hở, thân thể hắn tựa như vẫn tinh khổng lồ, trực tiếp hung hăng phóng tới bản thể của lão giả.
Hai đạo nhân ảnh một lớn một nhỏ, dưới lôi quang đầy trời va chạm vào nhau.
Giang Thạch nâng một bàn tay lên, ngăn trở mi tâm, một bàn tay to lớn khác thì trực tiếp điên cuồng quét qua thân thể lão giả.
Toàn bộ bàn tay quang mang mãnh liệt, khí huyết thiêu đốt hừng hực, tựa như một trảo của Thái Cổ Ma Long quét qua.
Rầm!
Tiếng nổ kinh thiên từ giữa thân thể hai người bộc phát ra, lôi điện vô tận quét ngang bốn phía.
Một chỉ của lão giả điểm trúng lòng bàn tay của Giang Thạch, khiến thân thể Giang Thạch chấn động, khí huyết quay cuồng, toàn bộ cánh tay tê dại, mất đi tri giác, thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
Nhưng một chưởng này của Giang Thạch cũng hung hăng đánh trúng lão giả.
Lực lượng của hai người cơ hồ đều đạt tới cực hạn.
Nhưng sau một kích này, hai đạo nhân ảnh đều không có rời khỏi.
Lão giả kia ánh mắt lành lạnh, bị một chưởng Giang Thạch oanh trúng, khí huyết mãnh liệt, quần áo nổ tung, hay tay kết ấn đưa ra chắn được, hư hư thực thực, giống như hóa thành vô hình vô ảnh, thủ ấn biến chiêu, cấp tốc oanh kích qua thân thể Giang Thạch.
Vô Ảnh Đại Tuyệt Thủ!
Ầm ầm ầm ầm!
Vô số vô thủ ấn rơi xuống thân thể Giang Thạch.
Những thủ ấn này đến từ các phương hướng khác nhau, trước sau trái phải từ trên xuống dưới, hầu như nơi nào cũng có.
Giang Thạch trực tiếp lựa chọn lấy thân thể khổng lồ khủng bố của bản thân tiến hành thừa nhận, từng đạo công kích khủng bố rơi vào trên người, khiến cho thân thể của hắn không ngừng phát ra tiếng nổ nặng nề.
Rầm! Rầm! Rầm!
Giống như Hồng Chung Đại Lữ.
Mà ở thanh âm vang lên, đồng thời thiên phú Quy Nguyên của hắn cũng đang nhanh chóng vận chuyển, từng mảnh bạch quang không ngừng sáng lên, từng vết thương trên người đang nhanh chóng khép lại.
Trong công kích như mưa to gió lớn, hai tay Giang Thạch che khuất mặt, giống như thật sự trở thành một bao cát, nhưng rất nhanh hàn quang trong mắt hắn chớp động.
"Đủ rồi!"
Một tiếng rống to, giống như ma long cuồng khiếu, Thanh âm vang vọng bát phương.
Thân hình Giang Thạch đột nhiên dùng sức giãy ra, phía sau giống như có hư ảnh một đầu Ma Long đen kịt phóng lên cao, trong miệng phát ra tiếng long ngâm to rõ, lân giáp dày đặc, ánh mắt dữ tợn, hình thái đáng sợ.
Vô Ảnh Đại Tuyệt Thủ!
Hai tay Giang Thạch đột nhiên kết ấn, vô số thủ ấn vô hình bắn ra cấp tốc đánh về phía lão giả trước mắt.
Mật mật ma ma, vô biên vô hạn.
Mỗi một đạo thủ ấn vô hình đều ẩn chứa cự lực phá hủy hết thảy.
Lão giả biến sắc, quả thực không thể tin được.
Đối phương làm sao có thể thi triển được tuyệt học chí cao của hắn?
Môn tuyệt học này, hắn dồn tâm huyết gần ngàn năm, tự hỏi đã sớm luyện đến Hóa Cảnh, trên đời này hẳn là không có ai có thể so đấu với hắn trên phương diện tạo nghệ của môn tuyệt học này!
Nhưng người trẻ tuổi này lại trực tiếp đánh ra tuyệt học chí cao của hắn.
Ngay cả cảnh giới cũng không khác gì hắn.
Rõ ràng là biểu hiện của Vô Ảnh Đại Tuyệt Thủ đã tu luyện đến cực hạn.
Sao có thể thế được?
Trong khoảnh khắc tâm trí hắn thất thủ ngắn ngủi, hàn quang trong mắt Giang Thạch lóe lên, trong lúc toàn lực thi triển Vô Ảnh Đại Tuyệt Thủ, thiên phú Tỏa Long cũng phát huy.
Rầm!
Một tầng lực lượng thần diệu vô cùng từ trong thân thể hắn khuếch tán ra ngoài, lập tức quét ngang bốn phía, ẩn chứa lực áp chế quỷ dị khó lường.
Khiến cho lão giả đang vung tay kết ấn biến sắc, cảm giác lực lượng trong cơ thể mình dường như gặp một trở ngại vô hình nào đó, trong nháy mắt đã tiêu tán bảy tám phần.
Hắn cả kinh, hồn phách đều sắp bị dọa bay ra ngoài.
Hắn là cao thủ Huyết Đan cảnh, lại bị đối phương đột ngột áp chế kình lực?
Loại phát hiện này khiến hắn vừa sợ vừa hoảng, tràn ngập một loại khủng hoảng không biết từ đâu đến, không chút suy nghĩ, chân đạp xuống đất, toàn thân như tia chớp bắn nhanh về phía sau.
Nhưng Giang Thạch sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Gần như ngay khi lão giả kia lựa chọn rút lui, thân hình to lớn khủng khiếp của hắn đã lao tới, giống như đẩy Kim Sơn Đẩy Ngọc Trụ, mang theo khí thế vô tận không thể ngăn cản, bao trùm lấy thân thể lão giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận