Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 342: Giải Quyết! 3

Ba vị trưởng lão nhìn nhau, chấn động trong lòng.
Vốn họ nghe thấy động tĩnh, vội vã chạy tới kiểm tra, còn tưởng là cường giả xa lạ nào, không ngờ lại là Giang Tổng Quản gần đây danh tiếng đang thịnh.
Làm sao có thể như vậy?
Thực lực thực sự của người này kinh khủng như vậy?
Khó trách bang chủ coi trọng người này như thế!
"Ngay cả khi đột phá Thánh Linh cũng không thể mạnh như thế a, ba động lúc nãy ít nhất tương đương với Thánh Linh ngũ, lục trọng thiên..."
Một trưởng lão lẩm bẩm.
...
Xa xa, trong bóng đêm vô tận.
Gió rít gào.
Ngô Thiến Nhi cõng Lục Viêm bị thương khắp người, hai người chạy trốn với tốc độ cực nhanh.
Trên mặt đầy vết máu, nước mắt.
Thảm thương tột cùng.
Chưa bao giờ họ trải qua thảm bại như thế này, chỉ cảm thấy tâm trạng rối bời, sợ hãi vô cùng, não chỉ còn ý nghĩ duy nhất là chạy trốn.
Không dám dừng lại dù chỉ một chút.
Đôi mắt Lục Viêm đờ đẫn, đã bị tuyệt vọng bao trùm. Hai cánh tay tan nát, nội phủ vỡ vụn, căn cơ bị hao tổn nặng nề, độc tố tích tụ, toàn bộ công lực bây giờ chỉ còn một phần mười, thậm chí ngay cả vị sư phụ cường đại như vậy cũng bị giết.
Hắn chỉ cảm thấy con đường phía trước ảm đạm, không còn ý nghĩa sống.
Ngô Thiến Nhi cũng giống thế, đầu óc hỗn loạn, kinh hãi run rẩy, linh hồn như muốn xuất khiếu.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng gặp phải đối thủ như vậy!
Gia tộc một mực thủ hộ nàng lớn lên, luôn luôn thỏa mãn bất kỳ nhu cầu nào của nàng, Thậm chí Thanh Trưởng Lão và Hải Trưởng Lão đối đãi nàng như chất nữ giờ đây đều chết thảm.
Trong một đêm mất đi hai người thân, nàng chỉ cảm thấy bầu trời đã sụp đổ.
Thêm vào đó, ý trung nhân của nàng bị thương rất nặng, khiến nàng càng thêm sợ hãi, tuyệt vọng.
"Lục Viêm ca ca, đừng sợ... "
Ngô Thiến Nhi nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Lục Viêm, như chết lặng, kêu khóc thảm thiết, vừa khóc vừa chạy thật nhanh.
Dọc đường, lá rụng rơi, máu thấm ướt mặt đất.
Nhưng cả hai đều không còn tâm trạng quan tâm.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Nhìn thấy vừa vượt qua đỉnh núi phía trước là có thể đến Ám Nguyệt Sơn Mạch.
Bỗng nhiên!
Mùi máu tươi nồng nặc lạnh lẽo đột ngột truyền xuống từ phía trên đầu họ, sau đó ổn định hạ xuống ngay phía trước, rầm một tiếng, đại địa rung chuyển, gió thổi ù ù.
Đôi mắt Ngô Thiến Nhi kinh hoàng, thân hình nhỏ bé dừng lại, run rẩy, suýt ngã xuống đất.
Ma quỷ!
Tên quái vật kia đuổi tới rồi!
Chỉ thấy trước mặt họ, Giang Thạch sắc mặt lạnh lùng, thân thể to lớn, vẫn giữ nguyên chiều cao hơn 3 thước, da khắp người đỏ rực, nóng ran, bước chân giẫm lên đất làm đất bốc khói trắng.
"Tiểu nha đầu, chạy suốt thời gian dài như vậy chắc cũng mệt rồi chứ."
"Đừng, đừng, van xin ngươi..."
Ngô Thiến Nhi sợ hãi khóc lóc, vừa cõng Lục Viêm lùi lại, vừa van xin tha mạng.
Thân thể khổng lồ của Giang Thạch dần tiến lại gần trước mặt nàng, mang theo áp lực khổng lồ, nặng nề như một ngọn núi sừng sững dưới ánh trăng.
"Đừng? Ta cũng muốn đừng, nhưng tiếc thay, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, tai họa vô cùng vô tận!"
Đôi mắt Giang Thạch nheo lại, khiến người ta sởn tóc gáy.
Xoẹt!
Một bàn tay khổng lồ đột ngột với ra, nắm chặt đầu Lục Viêm.
Lục Viêm cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi trạng thái đờ đẫn, ánh mắt kinh hoàng, nhìn bàn tay khổng lồ với tới, không thể chịu đựng thêm, đôi môi run rẩy.
"Đừng, tha ta, tha ta..."
Lục Viêm kinh hoàng cầu xin.
Giang Thạch cười khẩy.
Bùm!!
Máu bắn tung tóe.
Thi thể không đầu rơi xuống đất, vật vã vùng vẫy mấy cái rồi bất động.
"Lục Viêm ca ca!!"
Ngô Thiến Nhi kêu gào, ngã quỵ xuống đất, khóc lóc thảm thiết, tiếng khóc thảm thương, vô vàn ký ức đổ ập vào đầu nàng.
"Ta nhất định giết ngươi, Ngô gia chúng ta nhất định sẽ giết ngươi, Ngô gia sẽ không tha cho ngươi, dù ngươi là ai, Ngô gia nhất định... "
Bốp!
Giang Thạch vỗ ra một cái tát, máu bắn tung tóe, nửa hàm răng bay ra, đập mạnh xuống xa, ngũ quan vặn vẹo.
Tiếp đó sắc mặt lạnh lùng, bước tới, một lần nữa túm lấy thân thể Ngô Thiến Nhi.
Ngô Thiến Nhi run rẩy, sợ hãi vô cùng, "Tha ta đi, đừng giết ta..."
Đôi mắt Giang Thạch sâu thẳm, nói, "Nói cho ta biết, Ám Nguyệt Sơn Mạch cuối cùng có bí mật gì? Lão già kia sao lại bảo các ngươi chạy về đó?"
"Ta nói, ta nói, Ám Nguyệt Sơn Mạch có truyền tống trận, có thể truyền tống đi."
Ngô Thiến Nhi đáp lại kinh hãi.
"Truyền tống trận?"
"Đúng vậy, do Lục Viêm ca ca bố trí từ trước."
Ngô Thiến Nhi hoảng loạn đáp lại.
Giang Thạch nhíu mày, nhưng không dám nhẹ dạ tin tưởng, thay vào đó hắn lập tức thi triển Thánh Tâm Diệt Hồn Thuật mới dung hợp được của mình - Thôi Miên!
Tuy nhiên Ngô Thiến Nhi tu vi không yếu, linh hồn cường đại hơn người bình thường rất nhiều, muốn thôi miên đối phương khi còn tỉnh táo là điều không thể.
Giang Thạch trực tiếp vỗ thêm một chưởng, đập cho nàng ngất đi.
Lập tức công năng thôi miên bắt đầu nhanh chóng phát huy hiệu quả.
Tuy nhiên, sau khi Giang Thạch hỏi ra chi tiết, ánh mắt chợt lạnh đi, nhất thời sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
"Tiện nhân này dám cài bẫy ta!"
Hắn định bóp nát cổ đối phương, nhưng đột nhiên cau mày dừng lại, sau đó ném thân thể nàng sang một bên, nhíu chặt lông mày, suy tư.
Theo ký ức của đối phương, Ám Nguyện Sơn Mạch thực sự có truyền tống trânhj, điều đó không sai.
Tuy nhiên bên trong cũng là hang ổ yêu thú.
Bên trong là hang ổ của Xác Thối Kiến Ma.
Yêu thú Xác Thối Kiến Ma này cực kỳ đáng sợ, thường xuất hiện theo bầy, ít thì vài vạn con, nhiều thì vài chục vạn con, thậm chí cả triệu con.
Điều quan trọng hơn là loài Kiến Ma này không sợ dao kiếm, thủy hòa, xông lên cắn xé không gì có thể ăn nổi, hơn nữa răng bọn nó còn chứa kịch độc, một số cá thể nổi bật còn có thể mọc cánh bay nhanh như chớp, ngay cả cường giả Thánh Linh thất bát trọng phản tổ cũng cực kỳ đau đầu nếu phải đối mặt với yêu thú này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận