Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 237: Lưỡng Bại Câu Thương! Mở Khóa Thiên Phú! 2

Mông Phóng gầm lên, mái tóc đen dài tung bay, trong mắt phóng ra tia sáng kinh thiên, vung Phượng Sí Kim Thương, như mang theo cả vòm trời đè xuống đầu Giang Thạch.
Người đem đến cho hắn sỉ nhục lớn ở Hắc Vân Sơn Mạch ngày ấy, hôm nay phải quỳ dưới chân hắn, giống như tên Cuồng Nhân kia kia.
Đồng tử Giang Thạch co rút lại, không còn lùi được nữa, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh lạ thường, khi Phượng Sí Kim Thương đập xuống, hắn giơ hai cánh tay ra, vặn vẹo cơ thể, giống như hóa thành một đầu du long, né tránh đòn tấn công của Mông Phóng trong gang tấc, sau đó một cánh tay của hắn chém xuống như lưỡi đao, đập mạnh vào cán Phượng Sí Kim Thương, phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai.
Trong mắt Mông Phóng bùng lên ngọn lửa, cánh tay rung chuyển, lực lượng trong người phát húy đến cực điểm, điều khiển Phượng Sí Kim Thương quật ngang vào hông bụng Giang Thạch.
Nhưng Giang Thạch nhanh chóng biến chiêu, bàn tay liên tiếp bổ ra, phát ra tiếng nổ trầm đục chói tai, cả bàn tay như sao băng lấp lánh, đập liên tiếp vào cán Phượng Sí Kim Thương.
Keng! Keng! Keng! Keng...
Lực lượng của hắn tập trung cực điểm, da thịt trên người đỏ rực kinh khủng, chém liên tiếp bảy tám lần, tất cả đều rơi vào trên Phượng Sí Kim Thương, khiến Mông Phóng không thể vung một kích này xuống.
Con Phượng Hoàng trên thân thương liên tục hót dài, như đang cuồng loạn giãy giụa.
Cuối cùng, một chiêu với tốc độ kinh khủng.
Ầm!
Dưới tác động của lực lượng khủng khiếp, Phượng Sí Kim Thương trong tay Mông Phóng thực sự bị đập bay lên trời, hóa thành một tia chớp vàng rực rỡ ở xa xa.
Trong nháy mắt, gương mặt tất cả lão quái vật đứng xa quan chiến đều thay đổi.
Rất nhiều người gần như không kiềm chế được, muốn nhanh chóng cướp lấy, nhưng nghĩ bản thân vẫn đang ở trong đại trận pháp, tất cả đều rùng mình, kiên nhẫn đè dục vọng xuống.
Cây Phượng Sí Kim Thương này uy lực vô tận, cổ quái vô cùng, truyền thuyết là do Mông Phóng lấy được ở một di tích thượng cổ, bất khả xâm phạm, chí dương chí cương, tuyệt đối là bảo vật hiếm có.
Trong mắt Mông Phóng bắn ra ánh sáng lạnh lùng, tiếng rống rung trời, mất Phượng Sí Kim, hắn chỉ có thể trực tiếp công kích Giang Thạch bằng nắm đấm trần.
Giang Thạch gầm lên, dựa vào lực lượng tuyệt đối của nhục thân lựa chọn cứng đối cứng Mông Phóng bằng nắm đấm, hoàn toàn không sợ hãi, hai nắm đấm va chạm tạo ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Đến lúc này, lực lượng nhục thân của cả hai gần như đã phát huy đến cực hạn, ánh máu loé lên vẻ điên cuồng, xương cánh tay gãy nát, nắm đấm của hai người thô bạo đến mức mờ ảo, máu tung tóe khắp nơi.
Tuy nhiên, trong trận chiến bằng này, Giang Thạch rõ ràng chiếm ưu thế hơn, thiên phú Quy Nguyên liên tục chữa trị vết thương cho hắn.
Nắm đấm vỡ tung rồi lại lành lặn, cực kỳ thần dị.
Ngược lại phía Mông Phóng thì máu chảy đầm đìa, không thể phục hồi nhanh như Giang Thạch.
Trong cực hạn chém giết, Mông Phóng bỗng gầm lên một tiếng, sau lưng hắn hiện ra hư ảnh kinh khủng của một con Đại Long, khiến người ta trợn mắt, giống y như chân thân, toàn thân lấp lánh vảy vàng, miệng rít gào, cùng nắm đấm của Mông Phóng ào tới Giang Thạch.
Hư ảnh Đại Long làm cho người ta không thể không kiêng kỵ, nhìn trên phương diện khí tức vía hay nhục thể đều cho người ta một loại cảm giác lực lượng áp đảo không thể chống lại.
Giống như sinh vật cấp thấp đối đầu sinh vật cấp cao, hoàn toàn không thể sinh ra dũng khí phản kháng, linh hồn bị đè ép chỉ còn lại sự run rẩy.
Xa xa có vô số người trợn mắt há hốc mồm.
Đây là tuyệt học gì?
Chỉ dựa nhục thân mà có thể đánh ra hư ảnh thần long cổ đại.
Giang Thạch cực kỳ bình tĩnh, liên tiếp đấm ra, hư ảnh liên tiếp, thi triển Long Tượng Thập Thần Kinh của mình đến cực điểm, trong vô số hư ảnh vừa rồi, một tiếng hú dài rùng rợn khẽ vang lên như thể quái vật cổ đại nào đó vượt không gian tới.
Một luồng khí tức máu tanh dữ tợn trùng trùng điệp điệp ập tới, quét sạch tinh thần áp bức do hư ảnh Đại Long mang lại.
Trong sự chú mục của tất cả mọi người, sau lưng Giang Thạch mờ mịt hiện ra một hư ảnh Long Tượng đáng sợ, màu đen thăm thẳm, khí tức mênh mông, phát ra tiếng gầm trầm thấp chói tai, theo nắm đấm cực tốc của hắn đánh ra, trực tiếp lao về phía hư ảnh Đại Long phía trước.
"Thần Long a!"
"Yêu Tượng a!"
"Chạy mau!"
Trong vô số tiếng kêu thất kinh, hư ảnh Đại Long và Long Tượng hùng hổ áp sát nhau, ngay lập tức vang lên tiếng nổ điếc tai, sóng khí cuồn cuộn ầm ầm nổ tung, một lần nữa phá hủy mặt đất đã cực kỳ thảm khốc.
Giang Thạch và Mông Phóng giữa vô số sóng khí đang bắn ra lại xông tới đụng độ, đấm đá hỗn loạn, tốc độ cực nhanh, cuối cùng Giang Thạch không tránh không né, dựa vào thiên phú Quy Nguyên và Long Tượng, lấy thương đổi thương với Mông Phóng.
Xoẹt!
Đôi tay hắn vươn ra, như móng vuốt sắc bén, xé toạc chiến giáp hoàng kim đâm vào da thịt Mông Phóng, hai bàn tay đột ngột cào mạnh, xoẹt, xương sườn của Mông Phóng bị sinh sinh giật ra cùng với huyết nhục, máu bắn tung tóe, ngay cả nội phủ cũng có thể nhìn rõ ràng.
Cùng lúc đó, Mông Phóng cũng gầm lên, hai bàn tay vô cùng kinh khủng như sao băng ào tới ngực Giang Thạch, chỉ nghe bùm một tiếng, lực lượng không biết khủng khiếp đến nhường nào.
Phụt! Phụt!
Hai thân ảnh đều phún máu, bay ngược ra xa rơi đập mạnh xuống đất, đều cực kỳ thảm hại.
Giang Thạch chịu một chưởng của Mông Phóng, cảm thấy ngực như muốn nổ tung, lục phủ ngũ tạng rung chuyển gần như sụp đổ, miệng liên tục phun máu, tai mắt cũng đang rỉ máu.
Nhưng trên người hắn có ánh sáng trắng loé lên, thương thế đang cực tốc hồi phục, thân thể lật ngửa một lần nữa đứng dậy.
Nếu bất cứ ai khác chịu một công kích này của Mông Phóng chắn chắn đã tan xương nát thịt rồi, nhưng hắn vẫn có thể đứng dậy, điều này trong mắt người khác quả thật là bất khả tư nghị.
"Ha ha, Trời Sinh Kim Cương không gì hơn cái này!"
Giang Thạch phát ra tiếng cười lạnh lùng, lắc lư xương sườn và huyết nhục của Mông Phóng, sau đó hung hăng ném thẳng về phía đám đông, cười lớn: "Các vị, ta gửi cho các ngươi nấu canh uống!"
Hô!
Sau khi ném xương sườn và huyết nhục của Mông Phóng, hắn quay người chạy thoát, thân thể rực sáng, lao về phía Khốn Long Trụ trước đó.
Mặc dù có thiên phú Quy Nguyên phục hồi cực tốc, nhưng hắn cũng không định tiếp tục cuộc chiến này nữa, trời mới biết Mông Phóng còn có con át chủ bài nào chưa lật, đừng quên trước đó đã xuất hiện hai tên lão giả lạ mặt cảnh giới Thánh Linh!
Trước khi đi, Giang Thạch cũng không quên kêu gọi con đại yêu mã của mình.
Như dự đoán, đại yêu mã vẫn đang hăng hái chiến đấu với Thanh Long Mã, chỉ là điều làm Giang Thạch ngạc nhiên là con đại yêu mã trực tiếp nằm lên lưng Thanh Long Mã, cắn chặt gáy nó, cả người giật mạnh, đè Thanh Long Mã kêu thảm thiết, hí dài, như đang bị xâm hại vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận