Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 262: Khổng Thị Diệt Môn! 1

“Tiểu tử, đứng lại cho ta!”
Khổng Phục Thiên gầm lên, khuôn mặt tức giận, tay liên tục đấm ra, toàn bộ tổ trạch Khổng thị tan hoang thảm khốc.
Nhưng Giang Thạch như con lươn trơn tuột, không dừng bước chút nào, dưới lực lượng kinh hoàng của hắn nhanh chóng né tránh, dù bị sóng xung kích đánh bay ra xa vài lần nhưng mức độ thương tích này dường như không làm gì được Giang Thạch.
Để lưu Giang Thạch ở lại, Khổng Phục Thiên bất chấp tung ra tất cả chiêu thức mạnh nhất, thậm chí kể cả một bí thuật tinh thần, nhưng chẳng có tác dụng gì với Giang Thạch cả.
Cho dù là công kích ảo ảnh hay tinh thần, đánh vào người Giang Thạch chỉ như giọt nước vào biển cả, không có phản ứng gì.
Lại qua một lúc.
Giang Thạch quay đầu lại, hai con ngươi như máy quét siêu tốc, nhanh chóng dò xét Khổng Phục Thiên, sau khi chắn chắn khí thế Khổng Phục Thiên không còn đe dọa được mình, hắn cười khẩy, cuối cùng dừng lại.
“Khổng Phục Thiên, ngươi truy ta cũng đủ rồi, không phải muốn giao chiến chính diện sao? Vậy ta liền thành toàn cho ngươi! Để ngươi xem công kích mạnh nhất của ta!”
Bôn Lôi!
Rầm rầm!
Lôi điện chói lóa bỗng tuôn trào từ thân thể Giang Thạch, dày đặc khắp người, thân ảnh thoáng chốc biến thành người lôi điện cực kỳ đáng sợ, ẩn chứa lực lượng thiên địa, như thể hóa thành tia chớp.
Đồng thời!
21 giọt huyết khí Long Tượng!
Lực lượng và kình lực kết hợp!
Hỗn Nguyên Kim Quang Chưởng!
Giang Thạch gầm lên, thân thể kim quang rực rỡ, mang theo sóng xung kích mang tính hủy diệt, lao thẳng tới Khổng Phục Thiên.
Toàn thân được tăng cường đến mức tột đỉnh, mỗi khối cơ bắp và mạch máu như biến thành Lôi Long đáng sợ, ào tới, sau lưng vang lên tiếng gầm kinh thiên động địa.
Sắc mặt Khổng Phục Thiên méo xẹo, cơ thể vẫn bao bọc trong huyết khí kinh khủng, biết sinh mệnh đã đến hồi kết, hôm nay dù thế nào cũng không thể thoát, chỉ mong có thể trước khi chết, đánh trọng thương Giang Thạch, dọn đường cho Thiên Nhật và Tuyết Nhi.
“Huyết Tà Sát Linh!”
Khổng Phục Thiên gầm lên, cả thân thể bắt đầu tan chảy, như cây nến đỏ, mắt mũi miệng đều phun máu, vai gối khuỷu chân đều rã rời ra thành chất lỏng tối màu.
Nhưng dù tan chảy, khí thế của hắn vẫn bốc lên, mặt đất dưới chân nứt vụn sụp xuống.
Khổng Phục Thiên bây giờ quỷ dị đến cực điểm, đã không còn hình dạng con người.
“Chết chung đi!!”
Tiếng gầm đau đớn khàn khàn phát ra từ miệng Khổng Phục Thiên, hoàn toàn không giống tiếng người, Khổng Phục Thiên mang theo lực lượng kinh khủng khó tưởng, giữa không trung vẽ ra một dải huyết võng rực rỡ, lao thẳng tới Giang Thạch.
Không tránh không né, dùng cứng đối cứng!
Lúc này, ánh mắt Khổng Phục Thiên điên cuồng, trong lòng bỗng cảm thấy giải thoát nhẹ nhõm, chấp chưởng Khổng thị hàng trăm năm, một lòng
Vốn mục tiêu này hắn là có thể chứng kiến Thiên Nhật và Tuyết Nhi thần công đại thành, đánh bại Mông Phóng, sau đó bước lên Thánh Linh, quét sạch thiên hạ, hoàn thành đại nghiệp phục hưng Khổng thị!
Nhưng tất cả đã tan tành!
Dù vậy, cho dù hắn chết, hắn cũng phải dọn đường cho Thiên Nhật và Tuyết Nhi!
Giang Thạch nheo mắt, lực lượng trong người cũng đã tích tụ xong, không né tránh, lao thẳng tới chỗ Khổng Phục Thiên, một quyền đánh ra.
Quyền này, là ngưng tụ toàn bộ chiến lực của hắn.
Lực lượng thực sự kinh khủng đến mức nào, ngay cả Giang Thạch cũng không biết, chỉ biết khi đánh ra, cả cánh tay cũng truyền đến cảm giác đau nhói, nhục thân mạnh mẽ dường như không thể chịu đựng nổi.
Rầm!!!
Một tiếng nổ chấn động thiên địa vang lên, vô số tia chớp và máu đỏ cuồn cuộn khắp nơi, những nơi đi qua gió thu quét lá rụng, như cơn bão lôi đình khổng lồ quét qua tổ trạch Khổng thị.
Sóng xung kích từ vụ nổ này kéo dài rất lâu.
Ngay cả những người bên ngoài tổ trạch gia tộc cũng cảm nhận rõ ràng.
Lúc này, vô số người lộ vẻ kinh hãi, đứng từ xa nhìn về phía tổ trạch Khổng thị.
Đây là... đã xảy ra chuyện gì?
Tổ trạch bất khả xâm phạm của Khổng thị, hôm nay lại phát ra sóng xung kích kinh khủng đến vậy!
Lần gần nhất phát sinh tình huống này vẫn là do Mông Phóng thừa cơ hội tập kích vào.
Lẽ nào lần này cũng tương tự?
Tiếng nổ đinh tai nhức óc dần lắng xuống, cuối cùng tắt hẳn, không còn tiếng động nào từ bên trong truyền ra.
Bên ngoài chẳng ai biết tình hình cụ thể là thế nào.
Trong sân.
Tan hoang tơi bời, khe nứt rải rác, giống như vừa bị sao băng đập qua.
Hai bóng người đầy máu nằm bất động dưới đất, máu thấm đỏ cả mặt đất.
Nửa cơ thể của Khổng Phục Thiên biến mất, chỉ còn nửa còn lại nằm đó, hơi thở mong manh, trên mặt lại nở nụ cười hài lòng.
“Giang Thạch, ngươi chết chắc rồi, ngươi đối đầu với lão phu, bị thương nặng, căn cơ sụp đổ, chờ Kỳ Lân Tử tộc ta xuất quan, ngươi sẽ chết vô cùng thê thảm!”
Trên mặt hắn có vẻ vô cùng thỏa mãn, nói:
“Vốn ngươi có thể trốn đi, ẩn mình tới khi lực lượng đủ mạnh mới xuất thế, nhưng ngươi lại sớm tới đây liều mạng với lão phu, đây là giá phải trả, ha ha...hự hự...”
Hắn liên tục ho ra máu, nụ cười trên mặt càng sâu.
Không xa đó, thân thể Giang Thạch đầy máu, bị thương nặng, lảo đảo đứng dậy, ánh trắng quét quanh, Thiên Phú Quy Nguyên nhanh chóng phát huy tác dụng, từng luồng từng luồng nguyên khí thiên địa liên tục tràn vào thân thể Giang Thạch với tốc độ nhìn thấy được.
“Ý tưởng không tồi, nhưng đáng tiếc, thương thế này đối với ta còn kém xa lắm!”
Giang Thạch ho ra máu, chống đỡ thân thể, ánh sáng trắng bao quanh, từng bước đi đến chỗ Khổng Phục Thiên.
“Ngươi...”
Khổng Phục Thiên chỉ còn lại một con mắt lộ ra tí ti kinh hãi, tựa hồ tràn ngập vô tận không cam lòng cùng khó có thể tin, nói: “Sao ngươi có thể khôi phục nhanh như thế? Ngươi là người Trương thị? Không, ngươi khôi phục còn nhanh hơn Trương thị!”
“Ngu xuẩn?”
Giang Thạch cười, đáp: “Trên đời này có quá nhiều thứ ngươi không hiểu, nếu không có vài lá bài tẩy, ta đã sớm bị các ngươi giết chết, Khổng Phục Thiên, ta rất muốn biết, viên ngọc ngươi vừa nuốt là thứ gì, không bằng ngươi nói ra xem?’’
Mắt hắn như ngọn đuốc, nhìn chằm chằm Khổng Phục Thiên.
Qua thân thể bị hủy hoại một nửa của Khổng Phục Thiên, Giang Thạch có thể nhìn rõ viên Huyết Châu kia vẫn còn trong người hắn, chỉ là viên ngọc nay đã tối sầm, mất đi không ít hào quang.
“Ngươi muốn biết? Nằm mơ!”
Khổng Phục Thiên cười gàn, nói “Giang Thạch, ngươi chết không tử tế được!!”
Bùm!
Hắn tự tay vỗ vào trán, tự sát, đập nát nửa đầu còn lại của mình, chết không toàn thây.
Giang Thạch giật giật khóe miệng, tức giận trong lòng.
Con mẹ nó!
không kịp mắng lại, thiệt lớn!
“Thảo con mẹ ngươi!!”
Hắn tức giận run rẩy, sau đó bình tĩnh lại, dưới thiên phú Thấu Thị khóa chặt viên Huyết Châu trong người Khổng Phục Thiên, một tay móc ra, bụp một tiếng moi ra viên Huyết Châu.
Toàn bộ Huyết Châu lớn cỡ trứng gà, như quả cầu máu đỏ, truyền kình lực vào, cảm nhận rõ ràng bên trong Huyết Châu ẩn chứa sát khí cuồng bạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận