Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 289: Thiên phú: Kim Cương!! 3

Giang Thạch kêu khẽ, thân thể bay ngược ra, một lực lượng vô cùng mạnh mẽ đẩy hắn ra, nhưng khuôn mặt hắn lại tràn đầy nụ cười, cười to.
Lôi điện lưu trữ lần này quả thật nhiều hơn, cô đọng hơn.
So với lần Hoán Huyết bát trọng thiên thì nhiều thêm gấp đôi.
Giờ đây hắn giống như một biển lôi di động vậy.
"Nếu dùng lượng lôi điện ta đang tích trữ bây giờ để đối đầu với Đại Tế Tư lần nữa, ước tính không cần chờ đến khí tượng mưa bão hay vay mượn bất kỳ lực lượng ngoại lai nào, chỉ với lượng lôi điện trong người bây giờ cũng đủ để làm hắn bị thương nặng, thậm chí giết chết."
Mắt Giang Thạch sáng lên.
Cảm giác có được lực lượng khủng khiếp như vậy khiến hắn tự tin khó tả.
Giang Thạch hít một hơi, lại sử dụng Quy nguyên, thân thể bọc trong ánh sáng trắng, nhanh chóng chữa lành các vết thương do lôi điện gây ra, rồi kích hoạt thiên phú Thấu Thị, trực tiếp nhìn về phía Lôi Cốc phía trước.
Trong chốc lát, đôi mắt hắn hiện lên màu đen kịt.
Cả thế giới trở nên rõ ràng hơn.
Đường đi của vạn sự vạn vật giờ đây trở nên cực chậm, bắt đầu hiển hiện từng cái trước mắt hắn.
Giống như nhìn xuyên qua lớp vỏ, thẳng tới căn nguyên.
Sau khi nhìn, Giang Thạch lập tức thấy được chỗ sâu nhất của thung lũng.
Ở đó, có một cung điện bí ẩn im lìm hiện lên, chìm trong biển lôi, bề ngoài đổ nát, có vẻ như đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, cho tới nay vẫn toát lên một uy áp khó tả.
"Cung điện?"
Hắn nhướng mày, trong lòng cuồn cuộn.
Một hòn đảo bị coi như tù giam kiểu này, thế mà vẫn còn tồn tại thứ này?
Không phải đạo thống tuyệt thế cường giả để lại chứ?
"Vẫn là thôi đi, đợi sau này ta mạnh hơn, có thể bỏ qua uy lực của biển lôi mới có thể tới xem thử."
Giang Thạch rất tự biết mình.
Hắn không ở lại nữa, sau khi khôi phục thương thế, lập tức lên đường, nhanh chóng rời khỏi.
...
Thiên hạ chấn động!
Tất cả mọi người kinh hãi tột độ.
Bất kể là những nhân sĩ giang hồ đang kiên cường kháng chiến, hay là các cao thủ thế gia, giờ phút này tất cả đều bị choáng váng, khó tin.
Cảm giác như chuyện bất khả tư nghị gì mới xảy ra vậy.
"Đại Tế Tư Bắc Chu đã chết? Các bộ lạc Bắc Chu rút lui rồi?"
"Giang Thạch giết chết Đại Tế Tư Bắc Chu? Các thế gia Bắc Chu bị một mình Giang Thạch dọa lui?"
"Đùa gì thế? Giang Thạch làm sao có thể mạnh đến vậy? Đại Tế Tư Bắc Chu, lực lượng sâu thẳm khôn lường, thậm chí Nhất Nguyên Minh chủ còn bị hắn truy sát, nay vẫn chưa rõ sống chết, làm sao lại chết rồi?"
"Tin tức hoàn toàn chân thật, cả ngàn người cùng chứng kiến, Giang Thạch tự sáng tạo tuyệt thế võ học Bôn Lôi Thần công, triệu hồi vô tận biển lôi, oanh sát Đại Tế Tư Bắc Chu, một mình trấn áp ngàn địch, tất cả các thế gia và bộ lạc Bắc Chu đều đã rút lui!"
"Giang Thạch chắn chắn đã vô địch thiên hạ, ta tận mắt chứng kiến hắn triệu hồi biển lôi vạn trượng, uy thế như hủy thiên diệt địa!"
"Giang Thạch quá đáng sợ, trước tiêu diệt vạn năm thế gia Khổng thị, sau giết Đại Tế Tư Bắc Chu, hắn đã thiên hạ vô song!"
"Thiết kỵ Bắc Chu cũng rút, Đại Huyền thắng rồi!"
"Đuổi giết thiết kỵ Bắc Chu!"
Toàn thiên hạ đều chấn động.
Nhất là những nhân sĩ giang hồ, ai nấy cực kỳ phấn khởi, hò hét ầm ĩ.
Khi thấy thiết kỵ Bắc Chu rút chạy đầu tiên, họ thậm chí trực tiếp lựa chọn hợp lực ra thành truy kích quân địch hơn 700 dặm.
Chỉ những thế gia Đại Huyền là không dám hành động thiếu suy nghĩ, vẫn đang chìm trong bối rối và choáng váng.
Dù sao cũng chỉ cách đây vài ngày Đại Tế Tư Bắc Chu vừa mới đưa ra tối hậu thư.
Hôm nay lại chết thảm như vậy?
Bỗng nhiên, nhiều người vô thức run lên.
"Xong rồi, Giang Thạch đã quá mạnh, nếu hắn đến tính sổ sách cũ, chúng ta phải làm thế nào đây? Cách đây không lâu chúng ta còn từng theo chỉ dẫn của Khổng thị, vô tình hay cố ý nhắm vào Giang Thạch?"
Một số người nghĩ đến tương lai không lành.
Hội ngộ ở Đông Tuyệt Lĩnh, không ít thế gia từng có hành động nhắm vào Hắc Liên Thánh Giáo.
Giờ Hắc Liên Thánh Giáo xoay người, chú định đã vô địch thiên hạ.
Một khi tính sổ chuyện lúc trước, kết cục của bọn họ chắc còn bi thảm hơn.
Trong lúc nhất thời, không ít thế gia trở nên cực kỳ bất an.
Nhưng cũng có không ít thế gia lại như trút được gánh nặng, nhanh chóng lộ vẻ cười tươi.
"Tốt, thật tốt, không uổng công lão phu từng tiễn đưa hắn một cơ hội thay máu, Thanh Dương Tiêu thị chắn chắn sẽ dưới tay ta mà quật khởi, ha ha ha..."
Lão gia chủ thanh Dương Tiêu thị ho ra máu, cười lớn.
Toàn bộ thiên hạ đều náo động ầm ĩ.
Chắn chắn sẽ không lắng xuống trong nhiều ngày liền.
...
Trong trấn nhỏ yên lặng.
Giang Thạch đã thuận lợi trở về.
Với hệ thống tin tức của Hắc Liên Thánh Giáo, Trần Huyền Thiên tất nhiên đã sớm nhận tin tức, chỉ cảm thấy không thể tin được, biết Giang Thạch trở về, lập tức đi tới.
"Giang Thạch, ngươi giết chết Đại Tế Tư Bắc Chu?"
"Phải."
Giang Thạch gật đầu thẳng thắn thừa nhận.
Trần Huyền Thiên cùng ba thượng sứ bên cạnh, đều chấn động, khó tin.
Nhất là ba tên thượng sứ kia.
Qua vài ngày dò la tin tức, họ cũng đã nắm được lực lượng thực sự của Đại Tế Tư Bắc Chu, ít nhất cũng Thánh Linh tam trọng phản tổ đỉnh phong, trong tay còn nắm giữ 【Huyền Cấp Võ Học】.
Tam trọng phản tổ cộng thêm Huyền cấp võ học, không phải là cấp bậc họ có thể so sánh.
Lực lượng như vậy cũng có thể bị Giang Thạch tiêu diệt?
"Không lẽ trong tay hắn còn nắm giữ【Huyền cấp võ học】khác?"
Ba người cùng nảy ra một ý nghĩ, trong lòng sôi sục, đối với Giang Thạch càng thêm kiêng kị.
"Giáo chủ, những ngày này cường giả Bắc Chu chắn chắn sẽ rút lui từng đợt, các thế gia cũng sẽ không tiếp tục quấy rối, hay là triệu tập giáo chúng Hắc Liên Thánh Giáo lại?"
Giang Thạch mở miệng.
"Ta cũng có ý định đó."
Trần Huyền Thiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận